Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 323: Diệp Nhất Nam: Ngươi có thể tùy tâm sở dục phát huy

Cho đến tận này, Thẩm Lãng cho rằng hiểu biết của bản thân về của cải đã coi như là cấp độ thượng lưu, bất luận sau này xuất hiện dạng cảnh tượng xa hoa nào, cũng sẽ không bị ngạc nhiên đến.
Đáng tiếc Thẩm Lãng vẫn là đánh giá cao trí tưởng tượng của mình, mức độ xa hoa lãng phí mà thứ tiền bạc này mang đến, dù sức tưởng tượng có phong phú đến đâu cũng không thể nào so sánh được.
Bên trong ngôi biệt thự này của Diệp Nhất Nam cực kỳ xa hoa, quả thực làm người ta nhìn mà than thở.
Lối kiến trúc có đường nét độc đáo, mỗi một chi tiết đều thể hiện rõ ràng phẩm vị cùng tài phú của chủ nhân.
Biệt thự được bao quanh bởi vườn hoa xanh um tươi tốt, các loại hoa cỏ trân quý ganh đua khoe sắc, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh tầm thường.
Sau khi dừng xe xong, dưới sự dẫn dắt của tiểu phú bà, Thẩm Lãng tiến vào bên trong biệt thự, càng làm người ta hai mắt tỏa sáng.
Phòng khách rộng rãi sáng sủa được trang trí trang nhã, đồ dùng trong nhà quý báu cùng tác phẩm nghệ thuật tô điểm bên trong.
Ngoài ra, biệt thự còn trang bị các công trình giải trí đỉnh cấp, như rạp chiếu phim tư nhân, bể bơi, phòng tập thể thao chờ, cái gì cần có đều có.
Chung quanh không có hàng xóm, tất cả đều là bãi cỏ xanh mơn mởn, càng không có con đường xe cộ qua lại, Cảm giác về một lãnh địa riêng tư lập tức dâng trào, sự tôn quý cùng thoải mái dễ chịu kết hợp một cách hoàn mỹ.
Đáng tiếc tiểu phú bà cũng không dẫn Thẩm Lãng đi tham quan ngôi biệt thự lớn này của nàng.
Sau khi tiến vào bên trong biệt thự, tiểu phú bà liền nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng, đi qua phòng khách cực lớn và lạnh lẽo, vô cùng nóng lòng đi thẳng đến khuê phòng của nàng.
Thẩm Lãng vẫn cảm thấy vai trò của chính mình cùng tiểu phú bà có phải hay không đã bị tráo đổi.
Theo lý mà nói người kéo nữ hài không kịp chờ đợi tiến vào phòng làm chuyện xấu, hẳn phải là hắn, nam sinh này mới đúng, Làm sao bây giờ chính mình lại biến thành người vốn nên từ chối nhưng lại tỏ vẻ mời gọi kia đâu?
Quả thực là đảo ngược thiên Cương!
"Nhã mỹ la!"
Đi vào trước cửa phòng ngủ của Diệp Nhất Nam, trong nháy mắt Diệp Nhất Nam đẩy cửa ra, Thẩm Lãng tim đập mặt đỏ nhắm chặt hai mắt, sợ một số đồ vật khoa trương lọt vào tầm mắt hắn.
Diệp Nhất Nam thế nhưng đã nói không chỉ một lần, nàng đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết cho hôm nay.
Tiểu phú bà lại là người có sở thích đặc thù, những thứ chuẩn bị kia khẳng định là ô uế không chịu nổi.
Thẩm Lãng, vị thuần yêu chiến thần này, làm sao có thể chịu được loại kích thích này a!
"Ngươi sao thế?"
Diệp Nhất Nam chú ý tới Thẩm Lãng cứ nhắm chặt mắt, hiếu kỳ hỏi một tiếng: "Sao lại nhắm mắt lại thế?"
"A?"
Âm thanh có vẻ hơi hiếu kỳ ngốc nghếch vang lên bên tai, Thẩm Lãng vội vàng cuống quýt mở mắt ra, cũng không phát hiện những đạo cụ khoa trương mà hắn tưởng tượng.
Đây là một căn phòng tràn ngập hơi thở văn nghệ, trưng bày các loại vật phẩm tinh mỹ.
Đi vào căn phòng này, phảng phất như đang ở trong điện đường nghệ thuật.
Vách tường được sơn màu trắng gạo nền nã, phối hợp với trần nhà màu lam nhạt cùng sàn nhà bằng gỗ tinh xảo, tạo nên một bầu không khí ấm áp mà yên tĩnh.
Một góc phòng trưng bày một chiếc giường ngủ ưu nhã, phủ lên ga giường tơ lụa mềm mại cùng chăn lông xốp mịn, khiến người ta không nhịn được muốn nhào tới cảm nhận sự ấm áp của nó.
Phía trên đầu giường treo một bức tranh tinh mỹ, cô gái trong tranh đẹp tựa tiên tử làm rung động lòng người.
Bên giường có một chiếc bàn đọc sách ưu nhã nhỏ nhắn, phía trên bày mấy quyển sách đang mở, giữa trang sách kẹp lấy thẻ đánh dấu trang, dường như chủ nhân vừa mới dừng lại việc đọc suy ngẫm.
Trên bàn sách còn để một chiếc đèn bàn có tạo hình độc đáo, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tăng thêm một phần ấm áp cho cả căn phòng.
Chỗ sát tường trưng bày một bộ tủ quần áo xa hoa, cửa tủ dùng thiết kế mặt kính, phản chiếu mọi thứ trong phòng, khiến không gian trông càng rộng rãi sáng sủa hơn.
Trung tâm căn phòng còn có một tấm thảm hình tròn, phía trên thêu hoa văn tinh mỹ, giẫm lên mềm mại thoải mái dễ chịu.
Trong góc trưng bày mấy chậu cây xanh, mang đến một luồng hơi thở tươi mát cho căn phòng.
Nói tóm lại, căn phòng này tràn đầy hơi thở văn nghệ.
Mỗi một chi tiết đều thể hiện ra phẩm vị cùng cá tính của chủ nhân, đồng thời cũng hé lộ một loại thái độ sống xa hoa cùng hưởng thụ.
Trong góc có một cây đàn ghi-ta, bên cạnh là mấy bản nhạc phổ vương vãi, có lẽ vào một đêm nào đó, tiểu phú bà sẽ nhẹ nhàng gảy lên cái giai điệu động lòng người kia.
Dưới tiết trời mưa rào xối xả, cả căn phòng toát lên một vẻ yên tĩnh cùng ưu nhã.
"Đây chính là phòng của ngươi à."
Thẩm Lãng hơi kinh ngạc nhìn xung quanh, quả thực bị khuê phòng của tiểu phú bà làm cho kinh diễm.
"Cũng không tệ nhỉ, không ngờ ngươi cả ngày không phải móc chính là ngủ, phong cách phòng lại có phẩm vị như thế."
Tiểu phú bà thản nhiên nói: "Rất bình thường mà, phòng của mình chẳng phải đều trang trí theo phong cách mình thích sao?"
"Ừm, điều này cũng đúng."
Phong cách trang trí phòng của Thẩm Lãng chính là loại đậm chất văn hóa otaku.
Thẩm Lãng đi thong thả đánh giá căn phòng của Diệp Nhất Nam, tiểu phú bà đi theo bên cạnh, nói lời kinh người mà hỏi: "Chúng ta khi nào thì bắt đầu? Cần phải làm những gì?"
"Khụ khụ, chờ một chút, đợi chút đã."
Thẩm Lãng mặt mo đỏ ửng, người này làm sao còn sốt ruột hơn cả chính mình thế?
"Thật không ngờ, bình thường ngươi còn có thói quen đọc sách à?"
Thẩm Lãng căng thẳng nói lảng sang chuyện khác, dồn sự chú ý vào bàn sách bên giường, phía trên có mấy quyển sách đang mở.
Hắn cầm lên xem xét, những văn tự này giống như tiếng Anh, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn với kiểu chữ tiếng Anh: "Đây là sách tiếng Anh à? Sao cảm giác kiểu chữ có chút lạ?"
"Đây là tiểu thuyết tiếng Đức, kêu Thiếu nữ Rhine phiền não, ta đọc lúc vừa tới Giang Hải."
Tiểu phú bà nhẹ nhàng lật trang sách, hoài niệm cười một tiếng: "Hiện tại không còn tâm trạng đọc sách như lúc đó nữa, cho nên vẫn luôn không xem mấy."
Lúc Diệp Nhất Nam mới đến Giang Hải, nàng mắc chứng cô độc nghiêm trọng cùng hội chứng khó khăn trong giao tiếp xã hội, sâu trong nội tâm luôn bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ.
Nàng lúc đó cả ngày giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ cuộn mình trong phòng của mình, đắm chìm vào những tác phẩm văn học tràn ngập màu sắc sầu não kia, cố gắng tìm kiếm một tia an ủi cùng đồng cảm từ trong câu chữ.
Bây giờ Diệp Nhất Nam đã thoát khỏi sự dày vò của bệnh tật, dưới sự chỉ dẫn, chăm sóc và dạy bảo của Thẩm Lãng, nàng dần dần mở lòng đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới, không còn chìm đắm trong thế giới văn tự thương cảm.
Diệp Nhất Nam hiện tại đã bắt đầu dũng cảm đối mặt với những thử thách cùng tốt đẹp trong hiện thực, kết giao bạn mới, chia sẻ lẫn nhau hỉ nộ ái ố, nếm thử những điều mới lạ, trải nghiệm cuộc sống nhiều màu lộng lẫy.
Ngay cả đôi mắt ảm đạm không có hồn ngày xưa cũng trở nên thanh tịnh trong suốt, giống như được tái sinh.
"Ngươi còn biết cả tiếng Đức à?"
Thẩm Lãng kinh ngạc nghiêng đầu.
"Ở Đức một năm, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền tự mình học một ít để đọc."
Diệp Nhất Nam chớp đôi mắt ngây thơ, hậu tri hậu giác chú ý tới bộ dạng kinh ngạc này của Thẩm Lãng, liền dương dương đắc ý hừ một tiếng: "Hì hì, ngưu bức a?"
"Ngưu bức, ngưu bức."
Thẩm Lãng vỗ tay tán thưởng, năng lực học tập của tiểu phú bà, hắn đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
Hai người không hiểu sao lại im lặng đối mặt nhau mấy giây, một bầu không khí kiều diễm quanh quẩn giữa hai người.
"Khụ khụ, cái kia, ta hơi khát."
Thẩm Lãng sờ mũi, thăm dò hỏi: "Biệt thự lớn như vậy chắc là có bảo mẫu nhỉ, kêu bảo mẫu mang ít đồ uống lên đi?"
"Vương di bị ta cho về nhà rồi."
Diệp Nhất Nam gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cúi đầu: "Hôm nay nhà ta chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể tùy tâm sở dục phát huy."
"Cái này, vậy sao."
Cứ như vậy, chút cố kỵ cuối cùng của Thẩm Lãng cũng tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận