Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 27: Lão Tất trèo lên, ta mấy cái đúng em gái ngươi!

Chương 27: Lão Tất trèo lên, ta chính là em gái ngươi chứ ai!
"Ha ha ha ha!"
Mấy vị phú bà đầu tiên sững sờ, sau đó đồng loạt phá lên cười ha hả.
Quan hệ của mấy người rất tốt, đây cũng không phải là ý trào phúng.
Các nàng đang cười Hạ Thục Di vừa có tiền vừa có thế như vậy, thế mà còn cần loại đồ vật trẻ con này.
Đúng là có tiền mà cũng không biết tiêu nha!
"A! Manh Manh ngươi!"
Hạ Thục Di bị dọa đến hoảng hốt, tim đập mặt đỏ, vội chạy tới đoạt lại món đồ chơi, trở về phòng ngủ giấu đi, rồi đuổi hết đám phú bà và tiểu hài này ra ngoài.
Trở lại trước bàn mạt chược, Hạ Thục Di nhìn xem mấy người bạn tốt đang cười này, mặt đỏ tới mang tai nói: "Có gì đáng cười, còn muốn đánh bài nữa không?"
"Ta nói này Thục Di, ta biết ngươi không muốn để người đàn ông khác can thiệp vào cuộc sống của ngươi và Manh Manh."
Hồng tỷ cười khuyên giải: "Nhưng mà cuộc sống là cuộc sống, ngươi không thể nào cả đời đều dựa vào món đồ chơi đó được chứ? Ngươi mới ba mươi mấy tuổi thôi mà!"
"Đúng vậy Thục Di, với điều kiện của ngươi thì tìm người đàn ông nào mà chẳng được? Cần gì phải chơi thứ đồ nhỏ này chứ?"
Tỷ muội bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Ngươi nhìn ta mà xem, lão già chết tiệt nhà ta ngày nào cũng ở bên ngoài vui chơi thâu đêm suốt sáng, chẳng lẽ ta cứ phải 'phòng không gối chiếc' mãi sao? Thục Di, phải sống cho hiện tại mới đúng chứ."
"Đúng đó Thục Di, phụ nữ chúng ta phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút."
Lại một vị phú bà khác khuyên nhủ: "Chúng ta nửa đời người này kiếm được nhiều tiền như vậy, 'sống không mang đến chết không mang theo', tiêu ở đâu mà chẳng là tiêu? Tìm một người đàn ông chơi đùa cũng không mất mặt."
"Ai nha, các ngươi đừng bàn luận những chuyện này trước mặt tiểu hài."
Hạ Thục Di liếc nhìn Manh Manh đang ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại cùng mấy đứa tiểu hài khác, bị mấy người tỷ muội khuyên bảo như vậy, tâm trạng càng thêm phiền muộn: "Được rồi, thôi, hôm nay tụ tập đến đây thôi, ta phải đưa Manh Manh đi lớp luyện thi."
Mấy vị tỷ tỷ thấy Hạ Thục Di không muốn bàn luận chuyện này, bèn liếc nhìn nhau, lặng lẽ thở dài, rồi thu dọn túi xách, mang theo tiểu hài nhà mình rời đi.
Sau khi các tỷ muội rời đi, Hạ Thục Di nhìn bàn mạt chược lộn xộn và căn phòng trống trải, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cô tịch.
Tiểu nha đầu ngồi trên ghế sa lon, nhìn Hạ Thục Di đang chống cằm ngẩn người, tò mò chớp mắt: "Mụ mụ, con nhớ buổi chiều không có lớp học thêm mà?"
Hạ Thục Di đứng dậy ngồi xuống bên cạnh tiểu nha đầu, véo khuôn mặt Manh Manh, vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ngươi nha đầu này, làm ta mất mặt!"
"Mụ mụ mới không xấu đâu!"
Hạ Manh Manh không hiểu 'mất mặt' nghĩa là gì, ôm cánh tay Hạ Thục Di, vô cùng kiêu ngạo nói: "Lão sư đều nói, mụ mụ xinh đẹp hơn mụ mụ của các bạn học khác nhiều lắm!"
"Cái miệng nhỏ này thật ngọt!"
Được nữ nhi khen như vậy, tâm trạng Hạ Thục Di tốt hơn nhiều, may mắn là nàng còn có một đứa nữ nhi hiểu chuyện ngoan ngoãn.
"Mụ mụ, tại sao gần đây tiểu Thẩm ca ca không đến nhà chúng ta chơi vậy?"
Hạ Manh Manh cầm cục tẩy hình con vịt mà Thẩm Lãng tặng trong tay, tò mò như một em bé hỏi: "Con nhớ tiểu Thẩm ca ca, gần đây hắn đang làm gì vậy ạ? Có phải cũng đang đi học không ạ?"
"Mụ mụ cũng không biết nữa."
Hạ Thục Di buồn bã thở dài, kể từ ngày đó chia tay, mối liên hệ giữa hai người phảng phất như bị một nhát dao chặt đứt.
Nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng ngủ ngày đó, Hạ Thục Di lại cảm thấy tim đập nhanh không kiểm soát được, còn có một cảm giác xấu hổ không nói nên lời lan tràn trong lòng.
Nàng lấy điện thoại di động ra mở khung chat với Thẩm Lãng, lật lại lịch sử trò chuyện trước đó giữa hai người, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười.
...
Trưa hôm sau, Thẩm Lãng ở nhà đang lạch cạch gõ chữ, định hoàn thành bộ tiểu thuyết dài kỳ của mình.
Bộ tiểu thuyết võ hiệp trăm vạn chữ này của Thẩm Lãng đã viết gần một năm.
Tuy không có thành tích gì nổi bật, nhưng số lượng chữ khá nhiều, mỗi tháng vẫn có thể nhận tiền chuyên cần, một tháng kiếm được năm sáu ngàn tệ vẫn dư sức.
Hiện tại có hệ thống bên người, lại có gần trăm vạn tiền tiết kiệm, Thẩm Lãng cảm thấy sau này sẽ không cần dựa vào việc viết tiểu thuyết để kiếm sống nữa.
Nhưng mà quyển tiểu thuyết này cũng đã viết nhiều chữ như vậy, cốt truyện cũng sắp đến hồi kết, còn thu hút được mấy trăm fan hâm mộ trung thành.
Cứ drop truyện vô duyên vô cớ như vậy, Thẩm Lãng vẫn có chút không nỡ.
Hắn định cho nhân vật chính một cái kết thúc hoàn mỹ, chỉ là có thể sẽ bị nghi là đầu voi đuôi chuột.
Tốc độ gõ chữ của Thẩm Lãng cực nhanh, viết từ sáng một mạch đến bốn năm giờ chiều, cuối cùng cũng hoàn thành bộ tiểu thuyết võ hiệp này, đồng thời đăng kèm một chương đặc biệt cảm ơn khi hoàn tất.
Chỉ có điều, đánh giá trong khu bình luận lại không được tốt lắm.
【 Ngọa Tào, thế này là kết thúc á? Tác giả ngươi không phải người mà! 】
【 Thôi được, cũng coi như có cái kết thúc, hoàn thành rồi, tung hoa! 】
【 Xin tác giả quyển sách sau đừng viết tình tiết tình cảm nữa, ta đọc thấy khó chịu thật sự ấy, truyện võ hiệp thì cứ để nhân vật chính thành thật thăng cấp đánh quái không được sao? 】
Ngay lúc Thẩm Lãng đang xem lại những tin nhắn này của độc giả, Wechat nhảy ra một tin nhắn.
Ai bảo hắn không dỗ ta: 【 Hoàn thành rồi, tung hoa! Quyển sách sau tiếp tục cố lên nhé, ta tin tưởng ngươi! 】
Đây là một fan hâm mộ trung thành của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng có thể viết được quyển sách này đến trăm vạn chữ, phần lớn công lao là nhờ vào người độc giả này.
Lúc trước khi Thẩm Lãng bắt đầu viết quyển sách này, hành văn cực kém, cốt truyện như ghi sổ thu chi, khiến không ít độc giả chửi như tát nước.
Nhưng chỉ duy nhất có người độc giả này, không chỉ cổ vũ động viên mình trong khu bình luận, mà còn dùng khả năng khẩu chiến siêu hạng, cực kỳ thâm sâu của mình để đối đầu với đám anti-fan kia.
Người đó bảo Thẩm Lãng đừng để ý đến đám anti-fan này, cứ tiếp tục viết nhất định có thể nổi tiếng.
Tuy quyển sách này cho đến lúc hoàn thành vẫn không nổi tiếng được, nhưng Thẩm Lãng vô cùng cảm kích người độc giả này.
Không chỉ kết bạn Wechat với người đó, hai người đôi khi còn cùng nhau chơi game.
Chỉ có điều người độc giả này từ đầu đến cuối không bật voice chat, lúc gõ chữ cũng chỉ là nhập văn bản, nên Thẩm Lãng mãi vẫn không biết đó là nam hay nữ.
Thẩm Lãng đoán người đó hẳn là nam, dù sao có cô gái nào lại sở hữu khả năng khẩu chiến thâm sâu đến vậy chứ?
"Sau này chắc không viết sách nữa."
Thẩm Lãng trả lời: "Định đổi việc khác kiếm sống qua ngày rồi."
Ai bảo hắn không dỗ ta: "Ừm? Thật hay giả? Ngươi định làm gì?"
Ngủ một giấc hừng đông: "Chưa biết nữa, tới đâu hay tới đó vậy."
Hai người đơn giản trò chuyện vài câu, đối phương liền nói phải đi ăn cơm.
Ngay khi Thẩm Lãng cũng định ra ngoài kiếm gì đó ăn, tiếng thông báo Wechat lại vang lên.
Thẩm Lãng tưởng là Tô Nhạc Tuyên lại tìm đến mình để quấn lấy, ai ngờ mở Wechat ra xem, lại là Thẩm Lâm Lâm, cái nha đầu chết tiệt kia.
Hấp Huyết Quỷ số một: "Lão đăng, liếc qua cái truyện nát của ngươi rồi, nghe nói ngươi hoàn thành rồi hả?"
Ngủ một giấc hừng đông: "Đúng vậy, hơn nữa sau này ta không định viết sách nữa, có lẽ sau này ta phải nhờ hai tỷ muội các ngươi cứu tế rồi."
Đối phương nhập tin nhắn rất lâu, kết quả lại chuyển thẳng hai ngàn tệ tới: "Gần đây không có chỗ nào cần tiêu tiền, cho ngươi mượn trước chống đỡ tạm, không có tiền lại tìm ta."
Thẩm Lãng nhìn khoản chuyển khoản hai ngàn tệ này mà sững sờ rất lâu, khó tin gõ chữ hỏi: "Ngươi bị ai nhập à? Mau trả điện thoại lại cho nàng!"
Hấp Huyết Quỷ số một: "Lão Tất trèo lên, ta là em gái của ngươi chứ còn ai vào đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận