Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 175: Một ngụm đại tra tử mùi vị tiên nữ

Thẩm Lãng không hiểu biết chút nào về phương diện âm nhạc, không biết tiểu phú bà đang đàn cái gì, gảy nửa ngày mà vẫn chưa xong, đành phải tiếp tục chen đến bàn ăn kiếm đồ ăn.
Mãi cho đến khi xử lý xong một đĩa mỳ Ý, tiếng đàn trong phòng khách mới dần dần dừng lại, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, làm Thẩm Lãng giật nảy mình.
Diệp Nhất Nam nắm hai bên váy, hơi cúi đầu chào khách nhân bốn phía.
Trên mặt nàng nở nụ cười qua loa không chút tình cảm, động tác cứng ngắc mang theo một vẻ gượng ép.
Sau khi phần biểu diễn kết thúc, Diệp Nhất Nam còn chẳng buồn chỉnh lại váy, liền đi thẳng về phía Thẩm Lãng ở dưới đài, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nở nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Diệp Nhất Nam vừa hòa vào đám người, khách nhân xung quanh đã chen chúc kéo tới.
Bọn hắn nhao nhao giơ ly Champagne, chúc mừng sinh nhật Diệp Nhất Nam vui vẻ, những lời chúc phúc tuôn ra không hề lặp lại.
Giữ vẻ lễ phép, Diệp Nhất Nam không hề biểu lộ sự mất kiên nhẫn trên mặt.
Nàng lần lượt gật đầu ra hiệu với những khách nhân đến chúc mừng, nụ cười thương mại luôn hiện hữu trên mặt nàng, chưa từng dừng lại.
"Làm một cô gái ngoan đúng là mệt mỏi thật."
Thẩm Lãng thầm nói với vẻ đồng tình.
Diệp Nhất Nam nho nhã lễ độ, luôn giữ hình tượng thục nữ, rành rẽ các chi tiết của xã hội thượng lưu, nhưng lại hoàn toàn mù tịt về những chuyện vặt vãnh trong đời sống thường ngày.
Chả trách lúc trước Hạ Lạc lại nguyện ý dùng chiếc Porsche đổi lấy một chiếc xe tải cũ nát chở đầy hoa hướng dương.
Mỗi ngày đều phải sống cuộc sống áp lực cao và đeo mặt nạ thế này, đừng nói là tiểu phú bà, Thẩm Lãng chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt giùm.
"Tiểu Thẩm."
Đúng lúc này, Hạ Thục Di dẫn đến một tiểu tử trẻ trạc hai lăm hai sáu tuổi, nhiệt tình giới thiệu.
"Đây là con trai của Cố đổng công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Hoa Ước, Cố Kiến."
"Cố thiếu gia, đây là bạn của ta, Thẩm Lãng, gần đây rất nổi trên nền tảng video ngắn Run Âm."
"Cố thiếu gia, chào ngươi."
Truyền thông Hoa Ước là công ty sản xuất phim hàng đầu trong nước.
Bà chủ nhà đã tự mình bắc cầu nối mối, Thẩm Lãng sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, vội vàng thân thiện đưa tay đáp lời.
"Thẩm huynh đệ, ngươi tốt."
Vẻ mặt Cố Kiến rõ ràng không mấy nhiệt tình, thậm chí còn do dự mấy giây mới miễn cưỡng bắt tay với Thẩm Lãng.
Cố Kiến vốn định đi chúc mừng sinh nhật Diệp Nhất Nam, dù sao vòng tròn quan hệ bên đó mới là cao cấp nhất trên cả du thuyền.
Không ngờ nửa đường lại bị Hạ Thục Di chặn lại, gọi hắn đến làm quen với bạn mới nào đó.
Cố Kiến còn tưởng là đại lão nào, kết quả vừa gặp mặt mới phát hiện ra mình hoàn toàn không biết đối phương.
Nhìn lại sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, rõ ràng là phú bà này bao nuôi một tên tiểu bạch kiểm thôi.
Nếu không phải kiêng dè thân phận của bà chủ nhà, Cố Kiến còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cái tên ăn bám làm đạo diễn quèn này.
Thẩm Lãng nhận ra đối phương chẳng hứng thú gì, lại còn có vẻ mang thành kiến, nên những lời đã chuẩn bị sẵn cũng chẳng muốn nói ra một chữ.
Hắn không có hứng thú đi nịnh nọt người khác, nhất là loại công tử nhà giàu tự cho mình thanh cao này.
Bà chủ nhà vốn muốn hòa giải, nhưng thấy cảm xúc cả hai đều không tốt lắm, liền chỉ giới thiệu sơ qua vài câu, rồi lên tiếng kết thúc cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ này: "Tiểu Thẩm, có muốn uống chút Champagne không?"
Thẩm Lãng vừa định nói gì đó, Diệp Nhất Nam cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông.
Nàng bước những bước chân nhỏ vui vẻ, giày cao gót dưới váy phát ra tiếng cộc cộc cộc, nhanh chóng chạy về phía Thẩm Lãng.
Hôm nay Diệp Nhất Nam là nhân vật chính của cả bữa tiệc, lại thêm thân phận khác biệt và nhan sắc cực phẩm của nàng, bất kể đi đến đâu, sự chú ý của các khách nhân về cơ bản đều đổ dồn vào người nàng.
Thậm chí đã có không ít công tử nhà giàu cầm ly Champagne, nhao nhao tiến lại gần phía Thẩm Lãng.
Bọn hắn đều muốn làm quen ở khoảng cách gần với đóa Bạch Liên Hoa không ai sánh bằng này, vị tiểu thư thiên kim của nhà giàu nhất thành phố Giang Hải.
Đi tới trước mặt Thẩm Lãng, Diệp Nhất Nam đầu tiên lễ phép chào hỏi Hạ Thục Di: "Hạ tỷ tỷ, ngươi khỏe, lâu rồi không gặp."
"Nhất Nam, sinh nhật vui vẻ."
Hạ Thục Di giơ ly Champagne lên tỏ ý chào: "Về nước lâu như vậy, cảm thấy thế nào? Chơi có vui không?"
Hạ Thục Di và Diệp Nhất Nam quan hệ rất tốt, về cơ bản là nhìn nàng công chúa xinh đẹp này lớn lên.
"Ừm, rất thú vị."
Diệp Nhất Nam nói lời này trong khi nhìn Thẩm Lãng, sau đó ánh mắt dời xuống, nhìn chằm chằm vào tay phải của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng sợ đến mức vội giấu tay phải ra sau lưng, sợ tiểu phú bà làm ra chuyện gì đó không biết xấu hổ trước mặt mọi người với mình.
"Thẩm Lãng!"
Diệp Nhất Nam tiến lên một bước, gương mặt nở nụ cười như hoa, mang theo chút kiêu ngạo và tự hào, dương dương đắc ý hỏi.
"Ta vừa rồi đàn có ngưu bức không?"
"Khụ khụ khụ..."
Bà chủ nhà vừa nhấp một ngụm Champagne, nghe thấy câu nói thô thiển này của Diệp Nhất Nam, suýt nữa thì sặc, vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc nhìn Diệp Nhất Nam.
Nàng không ngờ một Diệp Nhất Nam trước nay luôn ôn tồn lễ độ lại có thể nói ra lời lẽ thô tục như vậy.
Cảm giác này phải nói thế nào đây.
Giống như một tiên nữ không vướng bụi trần thế gian, nhưng lúc mở miệng nói chuyện lại mang đậm khẩu vị Liêu bắc đại tra tử, cảm giác không hài hòa tăng lên cực điểm.
Cố Kiến nhìn mối quan hệ thân mật của hai người, trong lòng vừa khó chịu vừa hơi kinh ngạc. Sao lại cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này có vẻ rất thân thiết với Diệp Nhất Nam.
"Ngưu bức, ngưu bức, với lại ngươi đừng dựa sát vào ta như vậy."
Thẩm Lãng giơ tay trái lên, lòng hơi run sợ đẩy mặt Diệp Nhất Nam ra.
Hắn cảm giác được xung quanh đã có không ít người đang châu đầu ghé tai bàn tán đánh giá mình.
"Gần đây sao không tìm ta chơi?"
Diệp Nhất Nam chất vấn với vẻ hơi dỗi.
"Chẳng phải đã nói là bận sao."
Thẩm Lãng giải thích một câu, rồi như sực nhớ ra, móc từ trong túi ra một chiếc hộp: "Đúng rồi, đây là quà sinh nhật mua cho ngươi, mở ra xem đi."
"Quà tặng?!"
Diệp Nhất Nam mừng rỡ che miệng, kinh ngạc nhìn chiếc hộp được chế tác tinh xảo, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cho ta sao?"
"Làm quá rồi, chỉ là một món quà thôi mà, mau mở ra xem đi."
Thẩm Lãng vội lên tiếng cắt ngang vẻ khoa trương của tiểu phú bà.
Diệp Nhất Nam mở hộp ra, bên trong là một quả cầu tinh thể lỏng màu trắng tuyết cỡ nắm tay.
Bên trong quả cầu trong suốt, lay động trên dưới tạo ra hình ảnh hoa tuyết rơi lấp lánh.
"Tên Wechat của ngươi không phải là Hải Đảo Tuyết sao?"
Thẩm Lãng giải thích bên cạnh.
"Hôm qua lúc đi dạo phố, ta thấy vật này rất hợp với tên Wechat của ngươi, nên mua tặng ngươi. Thế nào, có thích không?"
Diệp Nhất Nam cẩn thận lấy quả cầu tinh thể lỏng màu trắng tuyết ra khỏi hộp, yêu thích không rời tay nâng niu trong lòng bàn tay, gật đầu lia lịa.
Những lần sinh nhật trước đây, tại các buổi tiệc của Diệp Nhất Nam, khách mời đều là đối tác làm ăn của cha mẹ nàng, họ tặng không phải vàng bạc châu báu thì cũng là cổ phiếu, quỹ đầu tư.
Diệp Nhất Nam lại chẳng có mấy bạn bè, chưa từng nhận được món quà sinh nhật nào thật tâm thật ý, chỉ có những lợi ích qua lại trong việc làm ăn của cha mẹ.
Sao có thể không thích món đồ chơi nhỏ không giống bình thường này chứ? Huống chi lại còn là do chàng trai mình thích tặng.
【 Đinh! Chúc mừng độ thiện cảm của Diệp Nhất Nam đối với túc chủ tăng 10 điểm, hiện tại là 53 điểm, mời tiếp tục cố gắng. 】 【 Đinh! Chúc mừng túc chủ nhận được một rương báu thần bí, có muốn mở không? 】 "Ừm, xem ra nàng rất vui."
Nghe thấy âm thanh hệ thống trong đầu, Thẩm Lãng hài lòng mỉm cười.
"Thảo? Đã thêm Wechat rồi ư?"
Không chỉ Cố Kiến và bà chủ nhà, mà ngay cả những nam sinh khác vây lại cũng đều kinh ngạc trước tin tức này.
Đây chính là Diệp Nhất Nam đấy, thiên kim tiểu thư nhà giàu thực thụ vừa từ nước ngoài về, lão gia tử của nàng là Diệp Hải một tay che trời ở thành phố Giang Hải.
Cha mẹ của bọn họ còn chưa được thêm Wechat của Diệp Nhất Nam.
Cái gã nam sinh trông có vẻ bình thường không có gì lạ, thậm chí có chút chưa thấy qua sự đời này, vậy mà lại có Wechat của Diệp Nhất Nam.
Quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi sao?
Thảo, hắn dựa vào cái gì?
Lại nói, nữ thần tầm cỡ như Diệp Nhất Nam mà cũng dùng phần mềm mạng xã hội trong nước mà dân thường hay dùng này sao?
Hải Đảo Tuyết, đám người nhao nhao ghi nhớ cái tên ID này, định về nhà là dùng Wechat thử thêm bạn ngay.
"Thẩm huynh đệ, vật này trông rất tinh xảo, chắc hẳn giá trị không nhỏ đâu nhỉ?"
Cố Kiến ló đầu tới, tò mò quan sát một chút, hỏi với giọng dò xét.
"Không đắt, chỉ khoảng 500 thôi."
"500, cũng gần đúng."
Cố Kiến ra vẻ hiểu biết phân tích: "Loại châu báu chất lượng này, cũng đáng giá 500 vạn."
"Không phải 500 vạn, là 500 khối."
Thẩm Lãng cười giải thích: "Đây đâu phải châu báu gì, chỉ là quả cầu tinh thể lỏng bình thường thôi mà."
Tính cách của tiểu phú bà và bà chủ nhà khá giống nhau, thay vì tặng nàng núi vàng núi bạc, chi bằng tặng một vật kỷ niệm tương đối có giá trị ý nghĩa.
"Cái gì? Mới 500 khối? Thế này có phải rẻ quá không?"
Cố Kiến cười khẩy trên mặt, bực bội lắc đầu nói.
"Chẳng phải ta nói ngươi chứ Thẩm huynh, trên du thuyền này, có vị khách nào lại mang món quà 500 đồng tặng cho Diệp tiểu thư không?"
"Cố thiếu gia, lời này của ngươi không đúng rồi, có câu nói rất hay, lễ nhẹ tình ý nặng mà."
Bà chủ nhà cười giảng hòa, trước khi mối quan hệ hoàn toàn tan vỡ, nàng sẽ không dễ dàng trở mặt.
"Chúng ta tặng quà quan trọng là tấm lòng, chứ không phải để ganh đua so sánh."
Thẩm Lãng híp mắt đánh giá Cố Kiến một lúc, hắn cũng không muốn nhượng bộ gã này.
Nhưng ngay khi Thẩm Lãng vừa chuẩn bị đối đáp lại Cố Kiến, Diệp Nhất Nam chau mày, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, giơ ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào Cố Kiến đang tỏ vẻ xem thường, giọng nói không giận mà uy, mắng.
"Thảo mẹ ngươi, cút ngay cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận