Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 292: Tô Nhạc Tuyên: Không phải là thật sao

Hôm nay là buổi trình diễn thời trang cuối cùng cho phim mới của Thẩm Lãng, vẫn được tổ chức tại quảng trường Thế Kỷ, thành phố Giang Hải, hơn nữa còn được tuyên truyền ra bên ngoài dưới hình thức trực tiếp.
Sau khi hai cô bạn thân giúp Thẩm Lãng ăn mặc xong, Thẩm Lãng liền lái xe đến hiện trường buổi trình diễn thời trang.
Không gian sảnh triển lãm của buổi trình diễn thời trang rất lớn, từ sớm đã ngồi đầy người hâm mộ của các cảng tinh cùng các phóng viên truyền thông đủ mọi nơi.
Chung quanh khắp nơi đều là camera, trong sảnh triển lãm rộng lớn thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng thử âm thanh micro lớn.
Sau khi chào hỏi xong với Lưu Đắc Hoa cùng mấy vị cảng tinh khác, mọi người lại cùng nhau khớp lại sơ lược nội dung của buổi trình diễn thời trang một lần nữa.
Hai giờ mười phút chiều, bộ phận vận hành của công ty Thẩm Lãng liền dùng tài khoản chính thức của công ty để mở phòng phát trực tiếp.
Bởi vì trong khoảng thời gian này hiệu quả marketing làm phi thường tốt, lại thêm sức hút lưu lượng khổng lồ của mấy vị đại minh tinh, nên ngay khoảnh khắc phòng phát trực tiếp trên tài khoản công ty được mở, số người xem trực tuyến đã nhanh chóng đột phá hơn mười vạn, đồng thời còn đang không ngừng tăng vọt.
Bên trong sảnh triển lãm rộng rãi sáng sủa, Thẩm Lãng tự tin đứng giữa sân khấu, xung quanh hắn là mấy vị đại minh tinh tiếng tăm lừng lẫy.
Ánh đèn sân khấu liên tục lóe sáng, dưới khán đài các phóng viên cầm máy ảnh trong tay, hào hứng ghi lại khoảnh khắc này.
Thẩm Lãng mỉm cười giới thiệu các minh tinh bên cạnh mình với mọi người, phong thái của bọn họ làm bừng sáng cả hiện trường buổi trình diễn thời trang.
"Hoa Tử, Hoa Tử, chúng ta yêu ngươi, tựa như Chuột Yêu Gạo!"
"Lương Siêu Vĩ, lão công nhìn ta!!"
Khán giả liên tục phát ra tiếng trầm trồ thán phục cùng tiếng hoan hô, bị sức hút của nhóm đại minh tinh hấp dẫn, dù sao đây đều là những hóa thạch sống của giới điện ảnh truyền hình đã nổi tiếng mấy chục năm qua.
Nhất là Lưu Đắc Hoa cùng Lương Siêu Vĩ, hai vị thiên vương cự tinh này từ lúc trẻ đẹp trai cho đến tuổi đại thúc, trải qua mấy chục năm tuế nguyệt biến thiên, không biết đã thu hút bao nhiêu người hâm mộ là thiếu nữ.
Bà ta muốn gả cho hắn, mẹ ta muốn gả cho hắn, ta cũng muốn gả cho hắn.
Câu nói này của ba đời tổ tôn Kim Thiềm thế gia cũng không phải là không có lửa thì sao có khói.
Trong biệt thự Ấn Tượng Thời Gian, Tô Nhạc Tuyên ngồi xếp bằng trên ghế sa lon với đôi chân trắng nõn, nhấm nháp từng quả anh đào đã rửa sạch sẽ, nhìn mấy vị cảng tinh được yêu thích trên TV LCD, đang bắt đầu tương tác với bạn trai của mình, liền hờ hững nhắc nhở một tiếng.
"Hân Hân, buổi trình diễn thời trang của Thẩm Lãng bắt đầu rồi nha."
Mấy buổi trình diễn thời trang trước của Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên chỉ xem qua loa, chủ yếu là vì nội dung các buổi đều na ná giống nhau, cho dù Tô Nhạc Tuyên rất yêu thích bạn trai mình, nàng cũng không đủ kiên nhẫn để xem hết toàn bộ buổi trình diễn thời trang.
Hôm nay là buổi trình diễn thời trang cuối cùng, trang phục Thẩm Lãng mặc vẫn là do Tô Nhạc Tuyên tự tay chuẩn bị, nên nàng tự nhiên muốn thưởng thức cho thật tốt.
"Tới, tới rồi."
Diệp Hân Hân quả quyết thoát khỏi trận đấu hạng đang thuận lợi, hấp tấp nhảy lên ghế sa lon, không kịp chờ đợi nhìn TV LCD hỏi.
"Đâu rồi? Thẩm Lãng đâu?"
"Sao ngươi còn kích động hơn cả ta thế?"
Tô Nhạc Tuyên cầm một quả anh đào chua ngọt, quơ quơ trước mặt Diệp Hân Hân, nghiêm giọng ép hỏi: "Nói! Có phải ngươi thật sự có một chân với Thẩm Lãng không!?"
"Ừm, ừm."
Diệp Hân Hân biết cô bạn thân chỉ đang nói đùa, không chút e dè đáp lại, cắn một miếng anh đào Tô Nhạc Tuyên đưa tới, mơ hồ thừa nhận.
"Ta và bạn trai ngươi gian tình đã lâu rồi, nếu ngươi không biết trân trọng hắn, ta chắc chắn sẽ cướp hắn đi."
"Thôi đi, ta mới không tin."
Tô Nhạc Tuyên thờ ơ hừ một tiếng, sau đó đáp trả.
"Mà này Hân Hân, chừng nào ngươi mới dẫn bạn trai ngươi cho chúng ta gặp mặt một chút hả? Quan hệ bao nhiêu năm nay của chúng ta, cho dù người ngươi tìm thật sự là đại thúc, ta cũng chắc chắn sẽ ủng hộ ngươi."
"Chẳng phải đã nói rồi sao, ta với Thẩm Lãng nhà ngươi gian tình đã lâu nha, bạn trai ta chính là bạn trai ngươi đó."
Diệp Hân Hân thẳng thắn một cách "ngây thơ".
"Chứ không lẽ ngươi nghĩ vì sao ta không dám giới thiệu bạn trai ta cho ngươi hả? Còn không phải là vì sợ ngươi tức giận sao."
Tô Nhạc Tuyên đang nhai chép chép quả anh đào trong miệng, nghe xong câu này, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô bạn thân, con ngươi màu nâu cũng khẽ run lên.
Hai cô bạn thân lặng lẽ nhìn nhau.
Trên TV LCD, giọng nói mở đầu của Thẩm Lãng vang lên rõ ràng.
"Chào mừng các Fans, các vị phóng viên truyền thông, đã đến tham dự buổi trình diễn thời trang cho phim mới của công ty ta, cảm ơn mọi người!"
"Ha ha ha, ngươi thật sự tin à?"
Diệp Hân Hân phì cười, vỗ vào chiếc đùi trắng nõn của Tô Nhạc Tuyên, trêu chọc nói.
"Này tỷ muội, không phải ngươi rất tin tưởng chồng mình sao? Sao ta chỉ thuận miệng nói đùa một câu, mà ngươi đã để ý như vậy rồi?"
"Không, không có nha, ta có để ý đâu?"
Tô Nhạc Tuyên cứng miệng không thừa nhận.
"Ha ha, còn bảo là không có."
Diệp Hân Hân bĩu môi: "Vừa rồi có phải cũng đã nghi ngờ ta thật sự có một chân với chồng ngươi không?"
"Thôi đi, có gì đáng để nghi ngờ chứ."
Tô Nhạc Tuyên mạnh miệng nói thẳng.
"Ta đã nói trước đây rồi, nếu Thẩm Lãng thật sự có bản lĩnh cua được ngươi, ta tự tay đưa T cho các ngươi cũng được."
"Thật sao? Ngươi thích kiểu đó à?"
Diệp Hân Hân lập tức cảm thấy hưng phấn không thôi.
Nếu như cô bạn thân thật sự có sở thích kiểu này, vậy thì nàng đã không cần phải lén lén lút lút nữa rồi nha, thậm chí còn có thể thỏa mãn sở thích của cô bạn thân một lần.
"Thích kiểu đó á?"
Tô Nhạc Tuyên đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng đánh cô bạn thân một cái: "Không phải! Ta đâu có biến thái như vậy!"
"Chậc, vậy thì tiếc thật."
Diệp Hân Hân thất vọng thở dài, ánh mắt quay lại nhìn Thẩm Lãng trên TV LCD.
Tô Nhạc Tuyên có chút không yên lòng nhai anh đào, ánh mắt đầy suy tư đánh giá gò má tinh xảo của cô bạn thân.
Nàng nhớ lại khoảng cách ngày càng gần gũi giữa Thẩm Lãng và Diệp Hân Hân mấy ngày nay, cùng với bầu không khí trò chuyện đôi lúc có phần mập mờ.
Tô Nhạc Tuyên càng nghĩ càng thấy rùng mình, lẩm bẩm: "Không lẽ là thật sao..."
Đây là buổi trình diễn thời trang cuối cùng cho phim mới của Thẩm Lãng, các cô bạn gái của Thẩm Lãng gần như đều đang theo dõi phòng phát trực tiếp trên tài khoản chính thức của công ty hắn.
Ngay khoảnh khắc phòng phát trực tiếp được mở, ngoại trừ Tô Nhạc Tuyên và Diệp Hân Hân, thì Lý Liễu Tư, Diệp Nhất Nam, hai cô em gái của Thẩm Lãng là Thẩm Lâm Lâm và Thẩm Nhiễm Nhiễm cũng đều đang theo dõi buổi phát trực tiếp.
"Ta đi, đây là lão đăng sao, cũng đẹp trai quá đi!"
Tại nhà bố mẹ, Thẩm Lâm Lâm nằm sấp trên ghế sa lon, không thể tin nổi nhìn Thẩm Lãng trên màn hình điện thoại di động, đôi chân nhỏ gác trên đùi em gái lắc lư càng thêm vui vẻ.
"Đừng quậy nữa tỷ, đá trúng điện thoại di động của ta rồi."
Thẩm Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh tỷ tỷ, giữ lấy đôi chân đang không ngừng quậy phá kia của Thẩm Lâm Lâm, vừa nghe âm thanh buổi trình diễn thời trang từ điện thoại của Thẩm Lâm Lâm, vừa nghiêm túc xem Post Bar của đại học Châu Hải.
Nàng tìm kiếm trên Post Bar chỉ với hai từ khóa, đó chính là: Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên.
Thẩm Lãng gần đây nổi tiếng đến mức rối tinh rối mù, trên Post Bar của trường cũ, toàn là ảnh chụp thời còn là trạch nam của hắn, cùng với một số lời nhắn của các bạn học từng quen biết Thẩm Lãng.
Tô Nhạc Tuyên là giáo hoa năm đó của đại học Châu Hải, kết quả tìm kiếm về cơ bản đều là hình của nàng, cùng với một đám phát biểu thổ lộ thất bại của lũ liếm chó.
"Ừm? Giáo hoa Lý Liễu Tư và Thẩm Lãng có tình cảm bí mật?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm bị một bài đăng có lượt thích tương đối cao hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận