Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 299: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Ta như thế khéo hiểu lòng người cô em chồng đi nơi nào tìm nha?

Chương 299: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Em chồng khéo hiểu lòng người như ta biết tìm ở đâu bây giờ?
Ánh mắt Thẩm Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn cổ tay mình đang bị Thẩm Lãng nắm thật chặt, rồi ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng lớn của Thẩm Lãng, suy nghĩ không khỏi nhớ lại hồi cấp hai, mình bị mấy tên côn đồ bắt nạt, Thẩm Lãng dường như cũng giống như bây giờ, liều lĩnh bảo vệ mình thật chặt ở sau lưng, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng nhiệt lưu cảm động.
"Được rồi! Tránh xa em gái ta ra một chút!"
Thẩm Lâm Lâm cũng hung dữ chỉ vào Lý Thiên Thiên cảnh cáo.
Nàng tự nhiên đứng về phía anh trai mình, huống chi đây còn là đang xua đuổi người phụ nữ xấu xa định làm hại em gái mình!
"Ta..."
Lý Thiên Thiên thật sự là có nỗi khổ không nói nên lời, vừa định mở miệng nói gì đó để giải thích thì, nàng chú ý tới Thẩm Nhiễm Nhiễm khẽ lắc đầu, ném cho nàng một ánh mắt vừa nghiêm túc vừa mang ý cảnh cáo, uy hiếp.
"Ha ha, ta đúng là xui xẻo thật."
Lý Thiên Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, xách túi lên trước ánh mắt của mọi người, rời khỏi tầm mắt của ba người họ.
"Không phải đã nói rồi sao, bảo ngươi đừng qua lại với loại phụ nữ này!"
Thẩm Lãng tức giận nhắc nhở: "Sao ngươi cứ không nghe lời thế?"
"Vâng vâng, sau này sẽ không ạ!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm vui vẻ gật đầu lia lịa, ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, nghe lời: "Ca, sao hôm nay ngươi cũng tới vậy?"
"Buổi chiều không có việc gì, nên qua tìm các ngươi chơi."
Thẩm Lãng nói có chút lơ đãng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bóng lưng Lý Thiên Thiên.
"Ca, đừng để ý đến người phụ nữ xấu xa kia nữa, chúng ta đi ăn tôm hùm đất đi!"
Thẩm Lâm Lâm hớn hở đề nghị: "Gần trường chúng ta có một quán tôm hùm đất mới mở, nghe nói vị rất ngon đó, vừa thơm vừa cay."
"Đồ ngốc này, quên em gái ngươi không ăn được cay à?"
Từ nhỏ dạ dày Thẩm Nhiễm Nhiễm đã không tốt, không ăn được những thứ quá cay nồng hoặc nặng mùi.
"Ha ha, cũng phải ha, suýt thì quên mất."
Thẩm Lâm Lâm cười ngượng ngùng.
Ánh mắt Thẩm Nhiễm Nhiễm thoáng chút ngẩn ngơ: "Ca, ngươi vẫn còn nhớ ạ?"
Thẩm Lãng đang xem chỉ đường trên điện thoại, lơ đãng hỏi lại: "Ta là anh ruột của ngươi mà, chuyện này sao quên được?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm dần dần nở nụ cười ngọt ngào vui sướng, ánh mắt long lanh ánh lên vẻ hoạt bát mà đầy ẩn ý.
"Được rồi, lái xe đến phố ăn vặt gần tiểu khu của ta đi."
Thẩm Lãng tìm nửa ngày cũng không biết nên dẫn hai đứa nhóc này đi ăn gì.
"Ăn tạm gì đó, rồi ta dẫn các ngươi đi dạo một vòng ở Ngọc Sa Loan, sau đó đưa các ngươi về, được không?"
"Tốt ạ!"
Thẩm Lâm Lâm không chút do dự đồng ý, cô nhóc này chỉ cần được đi theo Thẩm Lãng chơi đây đó, đi đâu cũng được.
"Ta sao cũng được ạ."
Thẩm Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên cũng vậy, còn thân mật hơn nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng khẽ đung đưa, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nở nụ cười ngọt ngào chân thật.
"Ai nha, ngươi còn nhỏ sao, lát nữa bị người khác hiểu lầm bây giờ."
Thẩm Lãng bực bội hất tay Thẩm Nhiễm Nhiễm ra, còn theo phản xạ nhìn quanh, đây là thói quen của hắn hình thành khi làm tra nam.
"Vốn là còn nhỏ mà, em gái ngươi mới tròn mười tám tuổi thôi mà ~ "
Thẩm Nhiễm Nhiễm lại ôm lấy cánh tay Thẩm Lãng, bám lấy nũng nịu.
"Haiz ~ "
Thẩm Lãng bất lực thở dài, cũng chỉ đành mặc kệ cô em gái dính người này.
Như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Lãng đột nhiên nhìn về phía Thẩm Lâm Lâm, cô nhóc này quả nhiên đang nhìn chằm chằm vào tay phải của hắn.
Thẩm Lãng vội vàng dùng tay phải cầm điện thoại di động lên giả vờ nhắn tin, không cho cô nhóc này có cơ hội.
Nói đùa chứ, bên ngoài đông người như vậy, một cô em gái thì còn đỡ, hai cô mà cứ ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người thế này, nếu không cẩn thận bị người ta chụp được, đoán chừng lại phải nhờ tiểu phú bà dọn dẹp hậu quả.
"Hừ!"
Thẩm Lâm Lâm hờn dỗi vỗ mạnh vào cánh tay Thẩm Lãng một cái, lực còn khá mạnh.
"Lần sau mà còn tới nữa, ta là chó!"
Thẩm Lãng thầm nhủ trong lòng, có hai cô em gái cuồng anh trai (huynh khống) cực độ ở bên cạnh tranh giành tình nhân, thật sự là giày vò người ta mà.
... .
Vừa đến phố ăn vặt đi dạo một lúc, Tô Nhạc Tuyên liền gọi video tới kiểm tra.
Thẩm Lãng nghĩ ngợi, nhân lúc có hai em gái ở đây thì nghe máy cũng hợp lý, biết đâu sau này còn có thể dùng để 'đục nước béo cò', liền nhận cuộc gọi video.
"Thẩm heo, ngươi đang ở đâu đấy, tối nay có về ăn cơm không?"
"Không ăn, ta đang ở ngoài với em gái ta."
Thẩm Lãng hướng camera về phía hai cô em gái ngốc đang gặm thịt dê nướng: "Chị dâu Nhạc Tuyên của các ngươi kìa, mau chào đi."
Trong màn hình là hai chị em, Thẩm Lâm Lâm ngồi xổm dưới đất, ăn thịt dê nướng từng miếng lớn, miệng đầy tương ớt, không có chút dáng vẻ thục nữ nào.
Thẩm Nhiễm Nhiễm thì duyên dáng đứng bên cạnh, còn cẩn thận gạt miếng ớt vô tình dính trên xiên thịt dê nướng xuống, rồi mới từ tốn ăn từng miếng nhỏ.
"Chào chị dâu."
Thẩm Lâm Lâm lạnh nhạt chào một tiếng, nàng vẫn nhớ giao ước với Tô Nhạc Tuyên, nên vẫn phải giữ chút thể diện này.
Còn Thẩm Nhiễm Nhiễm thì như thể không nhìn thấy Tô Nhạc Tuyên trong màn hình điện thoại, cầm một xiên thịt dê nướng đưa tới bên miệng Thẩm Lãng.
"Ca, hình như hơi cay đó, ngươi ăn thử xem."
"Cái này không cay, là vị thì là."
Thẩm Lãng biết Thẩm Nhiễm Nhiễm đang giở trò gì, vội theo bản năng ngửa đầu ra sau né.
"Không phải vị thì là đâu, cay thật mà,"
Thẩm Nhiễm Nhiễm cố dí xiên thịt dê nướng vào miệng Thẩm Lãng, hắn không còn cách nào khác, đành phải cắn một miếng, nhai vài cái.
"Đã bảo không cay, là vị thì là, nhanh ăn đi."
"Hi hi, thật hả."
Thẩm Nhiễm Nhiễm chớp mắt mấy cái ra vẻ ngây thơ vô hại, ngay trước mặt Tô Nhạc Tuyên, ăn từng chút một xiên thịt dê nướng mà Thẩm Lãng vừa cắn dở, rồi mới ngây thơ hoạt bát chào hỏi.
"Chào chị dâu ạ, ngươi ở nhà một mình hả? Tối ăn gì thế? Lát nữa có muốn anh ta mang chút thịt dê nướng về cho ngươi không?"
Tô Nhạc Tuyên nhíu mày mấy lần, cực kỳ không tình nguyện trả lời qua loa vài câu, nàng biết cô nhóc này đang thị uy với mình.
Không chỉ vậy, Tô Nhạc Tuyên còn phát hiện, con phố này hình như chính là con phố mà lần đầu tiên Thẩm Lãng hẹn hò với nàng.
Trong nháy mắt, cơn ghen mà Tô Nhạc Tuyên kìm nén bấy lâu lập tức bùng nổ, nhưng vì có hai cô em chồng trước màn hình, nàng cũng không dám tỏ thái độ quá đáng.
"Ta ngủ trước, ngươi về sớm một chút."
Tô Nhạc Tuyên buồn bực nói xong câu đó, không thèm chào hỏi thêm mà tắt luôn cuộc gọi video.
Lúc này Thẩm Lãng mới ý thức được cái bẫy của Thẩm Nhiễm Nhiễm, phiền muộn hỏi: "Chậc, ngươi làm sao cứ gây sự với nàng thế?"
"Hử? Ta làm sao? Ta không phải đã chào hỏi nàng rồi sao?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, nàng vốn đã ghi thù Tô Nhạc Tuyên, nên học theo cách nói xa cách lần trước của cô ấy, không chút nể nang hỏi vặn lại.
"Không thấy ta còn thân thiết muốn mang thịt dê nướng cho nàng nha, em chồng khéo hiểu lòng người như ta biết tìm ở đâu bây giờ?"
"Đúng vậy đó!"
Cuộc gọi video vừa kết thúc, Thẩm Lâm Lâm không còn kiêng dè gì mà nói đỡ cho em gái mình: "Đã là người lớn rồi mà chút chuyện nhỏ này cũng ghen, còn không hiểu chuyện bằng ta!"
"Ngươi hiểu chuyện cái chùy."
Thẩm Lãng cười mắng một tiếng: "Ăn thịt dê nướng mà miệng dính đầy dầu mỡ, chính ngươi mới là đứa không hiểu chuyện nhất!"
"Hứ ~ "
Thẩm Lâm Lâm không phục làm mặt quỷ, ngạo kiều hừ một tiếng.
"Hi hi, đi thôi ca, kệ nàng ta."
Thẩm Nhiễm Nhiễm vừa kéo tay Thẩm Lãng vừa cười khúc khích nói: "Ngươi không phải bảo bên này có Ngọc Sa Loan chơi vui lắm sao, mau dẫn ta đi xem đi."
"Haiz..."
Thẩm Lãng hết cách, đành nghĩ bụng lát nữa về sẽ dỗ dành sau, rồi để mặc Thẩm Nhiễm Nhiễm nửa kéo nửa đẩy đi về phía trước.
"Chờ ta với!"
Thẩm Lâm Lâm vội vàng đứng dậy, cuống quýt chạy theo sau hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận