Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 130: Đây chính là kẻ có tiền uy áp sao?

Chương 130: Đây chính là uy áp của kẻ có tiền sao?
Diệp Nhất Nam liên tiếp chuyển mấy bút tiền cho Thẩm Lãng, thông báo chuyển khoản vừa nhanh vừa kêu vang, đồng thời mỗi một khoản tiền đều là mức trần cao nhất của Wechat: Trọn vẹn 20 vạn!
Thẩm Lãng hết sức kinh ngạc, hắn đã điều tra từ rất sớm trước đó, hạn mức chuyển khoản cao nhất trong ngày của Wechat không phải là 20 vạn sao?
Vì sao Diệp Nhất Nam có thể liên tục chuyển nhiều tiền như vậy cho mình? Hơn nữa mỗi bút chuyển khoản đều là 20 vạn?!
Chẳng lẽ đây chính là đặc quyền của kẻ có tiền sao? Chuyển khoản cũng có thể chuyển nhiều hơn so với người khác sao?
Trong quá trình Diệp Nhất Nam chuyển khoản, Thẩm Lãng còn cố gắng gửi tin nhắn ngăn cản nàng.
Thế nhưng Diệp Nhất Nam không biết là không nhìn thấy, hay là căn bản không để ý, vẫn cứ làm theo ý mình chuyển cho Thẩm Lãng một khoản tiền lớn.
Mãi đến khi hạn mức chuyển khoản chuyên dụng của nàng cũng đạt giới hạn, Diệp Nhất Nam mới gửi tin nhắn văn bản tới.
Thẩm Lãng lướt qua mười mấy bản ghi chép chuyển khoản, đi đến tin nhắn mới nhất của Diệp Nhất Nam, lông mày kinh hãi nhảy lên, bị cách chơi của kẻ có tiền dọa cho ngốc.
Hải Đảo Tuyết: "Tài khoản này của ta hết hạn mức rồi, ta đổi tài khoản Wechat nước ngoài chuyển cho ngươi."
Ngủ Một Giấc Hừng Đông: "Đừng! Van ngươi, ta không muốn vì tội lừa đảo mà phải vào tù đâu, chúng ta cứ nói chuyện phiếm bình thường được không? Quỳ xuống van ngươi."
Hải Đảo Tuyết: "Vì sao? Ngươi đâu có lừa gạt ta, đây là ta tự nguyện đưa cho ngươi mà."
Ngủ Một Giấc Hừng Đông: "Thôi đi, nhà ngươi gia đại nghiệp đại, lỡ như bị cha ngươi phát hiện ngươi chuyển nhiều tiền như vậy cho ta, kiện ta ra tòa, ta chơi không lại các ngươi đâu."
Hải Đảo Tuyết: "Ngươi chờ ta một chút."
Đợi vài phút sau, Diệp Nhất Nam lại gửi tới tin nhắn khiến Thẩm Lãng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hải Đảo Tuyết: "Tất cả các khoản chuyển trên đều do bản thân tự nguyện tặng, ngày 6 tháng 11 năm 2024, 1 giờ 45 phút, ký tên: Diệp Nhất Nam."
Hải Đảo Tuyết: "Ta đã hỏi luật sư của ta rồi, làm như vậy thì trước tòa ngươi có thể thắng kiện, không cần lo lắng."
"Hít...."
Thẩm Lãng nhanh chóng gãi đầu, cái thao tác này hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Thiên địch duy nhất của tra nam, có lẽ chính là loại nữ sinh hoàn toàn không đề phòng mình thế này sao?
Hải Đảo Tuyết: "Thẩm Lãng, nói chuyện phiếm với ngươi ta rất vui, sau này ta nhàm chán, có thể tới tìm ngươi nữa không?"
Thẩm Lãng vốn định từ chối, mỗi tối hắn đều phải lo hai chuyện cùng lúc, vốn đã khá vất vả.
Nếu lại thêm một người nữa, Thẩm Lãng lo CPU của mình chạy không nổi.
Nhưng khi mở ra mười mấy bản ghi chép chuyển khoản khoa trương này, một luồng sức mạnh vô hình lại kìm giữ hai tay hắn đang muốn gõ chữ từ chối.
Chết tiệt, đây chính là uy áp vô hình của kẻ có tiền sao?
Ngủ Một Giấc Hừng Đông: "Có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là nói chuyện phiếm với ngươi, ta cũng cảm thấy rất thú vị. {hoa hồng}"
{ Ngủ Một Giấc Hừng Đông đã nhận lấy chuyển khoản của Diệp Nhất Nam. }
Hải Đảo Tuyết: "Thật sao? Cảm ơn ngươi! {mỉm cười}"
Ngươi xem, nàng còn cảm ơn ta nữa kìa!
"Ừm, số tiền này cứ coi như là tiền thuốc men cho nàng đi, cùng lắm thì giúp nàng trị liệu chứng cô độc một lần."
Thẩm Lãng vừa mới điều tra, phương pháp trị liệu tốt nhất cho chứng cô độc chính là giao lưu thổ lộ hết với người khác.
Hải Đảo Tuyết: "Vậy Thẩm Lãng, chúng ta có thể bật voice chat khi ngủ không? Từ khi về nước tới nay ta toàn bị mất ngủ, cảm giác nghe giọng nói của ngươi, ta có thể ngủ rất ngon."
Ngủ Một Giấc Hừng Đông: "Không sao cả, nhưng mà ban đêm ta ngủ ngáy đó, ngươi chắc là ngủ được không? {cười khóc}"
Hải Đảo Tuyết: "Không sao đâu, ta không ngại."
Tin nhắn của Diệp Nhất Nam vừa gửi xong, lời mời voice chat liền bật tới.
Thẩm Lãng chấp nhận cuộc gọi, giọng nói dịu dàng của đối phương truyền đến: "Thẩm Lãng, chào ngươi."
Thẩm Lãng cười lắc đầu: "Ngươi đúng là người quá lễ phép rồi."
"Cảm ơn, có rất nhiều người nói như vậy."
"Ừm?"
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Lãng rời giường từ sớm.
Tuy chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng nhờ sự trợ giúp của dung dịch cường hóa thân thể, Thẩm Lãng không hề cảm thấy mệt mỏi hay uể oải chút nào, tinh thần vẫn tràn đầy sức sống.
"Hô...."
Điện thoại bên gối truyền đến tiếng hít thở khe khẽ của Diệp Nhất Nam, xem ra vị Đại tiểu thư này vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Lãng cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn hơi ấm, nhìn thử, phát hiện mình vậy mà đã nói chuyện với Diệp Nhất Nam suốt 280 phút?
Giỏi thật, mình không cúp máy thì người này cũng thật sự không muốn cúp máy a.
Nghĩ đến người này khó khăn lắm mới ngủ được một giấc ngon,
Thẩm Lãng không cúp máy, cũng không muốn gọi nàng dậy, đặt điện thoại về chỗ cũ xong thì đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, Thẩm Lãng lại bật máy tính lên, lên kế hoạch cho hành trình hôm nay, rồi lại chơi hai ván game thật thống khoái.
Mãi đến khoảng 11 giờ trưa, tiếng hít thở của Diệp Nhất Nam mới im bặt, ngay sau đó là một tiếng ngáp lười biếng đầy thỏa mãn: "Ừm~~"
"Thôi chết! 11 giờ rồi!"
Một giây sau, giọng nói hoảng hốt của Diệp Nhất Nam truyền đến, sau đó là tiếng nàng vội vã cầm điện thoại di động lên hỏi.
"Thẩm Lãng, ngươi vẫn còn đó chứ? Thật xin lỗi, tối qua ta ngủ say quá."
Thời gian Thẩm Lãng và Diệp Nhất Nam hẹn là tám giờ sáng.
Nhưng Thẩm Lãng thấy Diệp Nhất Nam ngủ ngon như vậy nên đã không đánh thức nàng.
"Vừa tỉnh đây."
Thẩm Lãng giả vờ ngáp một cái lười biếng, lặng lẽ đóng game lại: "Không sao, ta cũng vừa mới tỉnh, ngươi mau đi rửa mặt đi, lát nữa tập trung ở dưới tháp Châu Giang."
"Được rồi, ta đi ngay đây."
Diệp Nhất Nam thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn, sau đó là những tiếng sột soạt liên tiếp khi mặc quần áo, còn truyền đến cả tiếng chân ngọc trần giẫm trên nền gạch men bóng loáng.
Loại âm thanh này vang lên một lúc lâu mới dừng lại, trời mới biết phòng ngủ của người này lớn đến mức nào.
"Đúng rồi, ngươi nhớ đừng mặc đồ quá long trọng nhé, mặc thường phục là được rồi."
Thẩm Lãng cẩn thận nhắc nhở: "Chúng ta đi ra ngoài chơi, không phải đi tham gia tụ hội gì đâu."
"Được rồi, ta biết rồi."
"Được rồi, đi làm việc của ngươi đi."
Thẩm Lãng lúc này mới yên tâm cúp cuộc gọi WeChat, gửi cho Diệp Nhất Nam một tin nhắn: "Gặp ở tháp Châu Giang nhé!"
Khoảng 12 giờ trưa, Thẩm Lãng lái chiếc BMW M8 của mình, đi vào bãi đỗ xe của tháp Châu Giang.
Đỗ xe xong, Thẩm Lãng đi thang máy, tiến vào quảng trường tháp Châu Giang đông nghịt người.
Là điểm du lịch nổi tiếng nhất của thành phố Giang Hải, quảng trường tháp Châu Giang quanh năm bốn mùa, bất kể là ngày làm việc hay ngày lễ, đều là cảnh tượng người người đông đúc náo nhiệt.
"Cũng không biết cái cột này có gì đẹp mà ngắm."
Thẩm Lãng cũng giống như đại đa số người dân địa phương, đều không mấy yêu thích một số danh lam thắng cảnh ở quê hương mình.
Chủ yếu là do những nơi này ở quá gần, ngày nào cũng nhìn thấy, lâu dần, không thích cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hễ có người ngoài lên mạng chê bai điểm du lịch ở quê hương mình, Thẩm Lãng lại mang tâm trạng muốn phổ cập kiến thức, nghiêm túc giải thích với bọn họ một phen.
Đúng lúc này, Diệp Nhất Nam gửi một tin nhắn thoại tới: "Thẩm Lãng, ta đang ở bên chỗ đèn xanh đèn đỏ này, ngươi ở đâu?"
Ngủ Một Giấc Hừng Đông: "Ngươi đừng vào quảng trường, ở đây đông người lắm, ngươi cứ ở chỗ đó chờ ta, ta đến tìm ngươi."
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận