Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 139: Lý Liễu Tư: Ngươi có thể hay không đừng trách ta

"Ha ha ha, Thẩm Lãng, đỗ rồi, đỗ rồi á!"
Chiều thứ sáu, Thẩm Lãng đang lái xe trên đường về nhà thì Tô Nhạc Tuyên vui mừng như điên gọi video tới báo tin vui.
"Tiếng Anh cấp bốn, ta thi được 530 điểm, Thẩm heo, ta lợi hại không!"
"Lợi hại, lợi hại."
Thẩm Lãng tán thành gật đầu.
Kỳ thi tiếng Anh cấp bốn có điểm tối đa là 710, Tô Nhạc Tuyên thi được 530 điểm không tính là đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể nói là vừa đủ điểm chuẩn trở lên.
Nhưng bạn gái đang hớn hở chia sẻ tin vui này với ngươi như vậy, chắc chắn là muốn ngươi khen nàng vài câu, dù sao thành tích này cũng là do nàng cố gắng ôn tập mới giành được.
"Hì hì, ta đây gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, không uổng công ta khổ cực ôn tập lâu như vậy."
Tô Nhạc Tuyên lại đắc ý thêm vài câu, sau đó mong đợi hỏi: "Thẩm heo, ngươi dạo này thế nào rồi? Bộ phim chuẩn bị khởi quay chưa?"
"Nhanh thôi, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng,"
Thẩm Lãng thành thật nói: "Hiện tại chỉ còn đợi lịch trình của mấy diễn viên kết thúc là ta có thể bắt đầu quay."
Tô Nhạc Tuyên chớp đôi mắt to, mong đợi nói: "Vậy ngày mai ngươi rảnh rồi nhỉ, mai là thứ bảy, đến tìm ta chơi đi!"
"Không vấn đề gì, trưa mai sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi."
"Tốt quá, tốt quá, ngươi đang lái xe nên ta không gọi video nữa đâu, chờ ngươi về nhà nói chuyện tiếp nhé. Ta đi tìm cha ta xin chút tiền thưởng đây, khà khà khà khà!"
Hai người nói chuyện thêm vài câu, Tô Nhạc Tuyên lúc này mới vui vẻ cúp điện thoại.
"Đó là bạn gái học ngành kinh tế hay ngành y vậy?"
Diệp Nhất Nam nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh, đợi đến khi Thẩm Lãng cất điện thoại di động đi, lúc này mới tò mò hỏi một câu.
Thẩm Lãng từng nói sơ qua với Diệp Nhất Nam về hai người bạn gái này.
Chỉ là vừa rồi Diệp Nhất Nam không dám lên tiếng, suốt cuộc gọi đều nép mình ở ghế phụ lái, không dám ló mặt vào ống kính xem Tô Nhạc Tuyên trông thế nào.
Có lẽ đây chính là uy áp của bạn gái chính thức.
"Ngành kinh tế."
Thẩm Lãng thờ ơ đáp lại một tiếng.
Khi trò chuyện với Diệp Nhất Nam về chuyện bắt cá hai tay thế này, Thẩm Lãng cảm thấy nhẹ nhõm khó hiểu, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
"Cảm giác nàng rất hoạt bát, vui vẻ."
Diệp Nhất Nam đưa ra đánh giá đồng tình, đó là một thiếu nữ mà chỉ cần nghe giọng nói đã cảm thấy tràn đầy thanh xuân và ánh nắng.
"Ừm, nếu không thì tại sao ta lại ghi chú tên nàng thành 'nữ tinh linh' chứ?"
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, Không nhịn được nhớ lại cảnh tượng vào cái ngày mặt trời chiều ngả bóng hôm đó, Tô Nhạc Tuyên chạy một mạch tới, chủ động xin Wechat của mình.
Thẩm Lãng cảm thấy, ngày đó nếu Tô Nhạc Tuyên không chủ động một chút, có lẽ cả đời này mình cũng chẳng có mối liên hệ nào với nàng cả?
Diệp Nhất Nam hứng thú hỏi: "Vậy ngươi ghi chú cho ta là gì?"
"Tiểu phú bà."
Thẩm Lãng nói thẳng không chút kiêng dè.
"Ghi chú thật là thực tế."
Diệp Nhất Nam nhíu mày, tỏ vẻ hơi bất mãn với cái ghi chú này: "Ta rõ ràng có nhiều ưu điểm như vậy, mà ngươi lại chỉ để ý đến tiền của ta."
"Ồ, vậy xin hỏi tiểu phú bà, ngươi ghi chú cho ta là gì vậy?"
Thẩm Lãng nhíu mày hỏi.
"Nửa hỏng nửa tốt cặn bã nam."
Diệp Nhất Nam nhẹ nhàng nói.
"Ha ha, thật hay giả vậy?"
Thẩm Lãng cười hỏi lại một tiếng: "Ngươi thật sự đặt cho ta cái ghi chú này à?"
"Ừm."
Diệp Nhất Nam gật nhẹ đầu, nhấn vào danh bạ Wechat chỗ Thẩm Lãng, quả thật đúng là "Nửa hỏng nửa tốt cặn bã nam". Tuy là một ghi chú không mấy vần điệu, nhưng lại phơi bày rõ ràng hành vi của Thẩm Lãng đến mức tinh tế.
"Đúng là một ghi chú nói trúng tim đen."
Thẩm Lãng gật đầu đầy thú vị.
Diệp Nhất Nam chính là kiểu người thẳng thắn có gì nói đó, sẽ không và cũng khinh thường chơi trò vòng vo tam quốc về tình đời với ngươi.
"Tuy ghi chú rất chân thực, nhưng ngươi vẫn nên sửa nó đi một chút."
Thẩm Lãng nhắc nhở một tiếng: "Nếu ghi chú này bị cha mẹ ngươi nhìn thấy, nói không chừng sau này ngươi sẽ không được ra ngoài chơi với ta nữa đâu."
"Vậy đổi thành gì?"
Diệp Nhất Nam hỏi.
Thẩm Lãng không muốn trả lời: "Ngươi tự nghĩ đi, ta làm sao biết được."
"Ừm..."
Diệp Nhất Nam trầm ngâm nhìn vào ô sửa ghi chú trống không, lại suy nghĩ kỹ càng rồi quay đầu nhìn Thẩm Lãng đang lái xe.
Sau đó dứt khoát gõ ra hai chữ lớn nghe mà rợn cả người.
... ...
Đưa Diệp Nhất Nam cho vệ sĩ xong, Thẩm Lãng lái xe về tiểu khu Phước Long với tâm trạng vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, mọi việc chuẩn bị đã xong, Thẩm Lãng cũng phải đợi mấy diễn viên kia quay xong những cảnh cuối cùng, mới có thể khởi động bộ phim do chính mình đạo diễn.
Như vậy mấy ngày tới, có thể thoải mái vui chơi một chút.
"A, về rồi à?"
Thẩm Lãng vừa bước ra khỏi thang máy, liền thấy Lý Liễu Tư đeo tạp dề, tay cầm cây lau nhà, đứng trước cửa nhà mình với vẻ mặt bối rối, trên mặt còn mang nét sầu muộn làm người ta đau lòng.
"Sao thế?"
Thẩm Lãng cảm thấy có gì đó không ổn, vội bước tới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thẩm, Thẩm Lãng."
Lý Liễu Tư mắt hoe đỏ, ngập ngừng mở miệng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời, chỉ khẽ nức nở nghẹn ngào, im lặng đưa tay áo lên lau nước mắt trên mặt.
"Ngươi sao thế, nói đi."
Thẩm Lãng suy nghĩ một lát, lòng hơi lo sợ hỏi: "Có phải bà của ngươi trong gia tộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Lý Liễu Tư khẽ lắc đầu, lúc này mới cầu xin nói: "Ta nói ra, ngươi... ngươi có thể đừng trách ta được không? Ta thật sự không cố ý..."
"Ừm, không trách ngươi, mau nói đi, sao vậy?"
Lý Liễu Tư thấy thế, lúc này mới rụt rè kể lại đầu đuôi sự việc.
Nguyên lai là Lý Liễu Tư tan học về nhà, lúc đến nhà Thẩm Lãng chuẩn bị nấu cơm, thấy màn hình máy tính của Thẩm Lãng hơi bẩn, liền muốn giúp lau một chút.
Kết quả lúc nàng bưng một chậu nước vào phòng ngủ của Thẩm Lãng, không cẩn thận bị vấp ngã, cả chậu nước đổ thẳng vào thùng máy tính của Thẩm Lãng.
Lý Liễu Tư lại không hiểu nhiều về máy tính, trong tình huống này, nàng vậy mà còn nhấn nút nguồn, muốn xem thử máy tính có bị sao không.
Kết quả nàng vừa nhấn một cái, thùng máy toàn là nước, lập tức tóe lửa điện.
Chưa tới một phút, cái thùng máy này của Thẩm Lãng, vốn được lắp card màn hình 4090 do Tô Nhạc Tuyên tặng, đã hoàn toàn hỏng hẳn.
Thẩm Lãng lòng còn chút hy vọng kiểm tra cái thùng máy đang bốc mùi khét, thậm chí còn dùng Thần Chi Nhãn liếc qua một chút.
Đáng tiếc là, nước vào quá nhiều, mấu chốt nhất là lại bật nguồn trong tình trạng các mạch điện bên trong đều dính nước, thế thì khó mà không hỏng cho được.
Card màn hình và thùng máy Tô Nhạc Tuyên tặng không phải là điều quan trọng đặc biệt, mấu chốt là bên trong ổ cứng còn lưu mấy vạn chữ bản thảo của Thẩm Lãng.
Hiện tại máy tính hỏng, Thẩm Lãng tương đương với việc mất trắng mấy chục vạn tiền nhuận bút.
May mắn lớn nhất là, sự cố không gây ra hỏa hoạn.
Lý Liễu Tư nước mắt lưng tròng, rụt rè xin lỗi: "Thẩm Lãng, ta, ta thật sự không cố ý."
【1: Mẹ kiếp, ai bảo ngươi giúp hả, có biết trong máy tính của ta có tài liệu quan trọng thế nào không, đúng là đồ nhà quê thành sự thì ít, bại sự thì nhiều! 】 【2: Chia tay đi, mệt mỏi quá rồi, máy tính vào nước thì không được bật nguồn, kiến thức đơn giản như vậy mà cũng không biết, giữ loại phụ nữ ngốc như ngươi ở bên cạnh, chỉ khiến ta ngày càng thảm hại hơn thôi! 】 【3: Kiểm tra vết thương của nàng, dịu dàng quan tâm: Ngươi có bị ngã đau ở đâu không? 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận