Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 171: Ta yêu thích đã thành thục tỷ tỷ

Chương 171: Ta yêu thích tỷ tỷ đã thành thục
Khoảng bảy giờ tối, Thẩm Lãng hài lòng nằm trên ghế sô pha xem ti vi.
Có điều hòa trung tâm mang tới hơi ấm, trong phòng khách cũng không lạnh.
Hai người mới vừa rồi còn ra rất nhiều mồ hôi, Hạ Thục Di liền mặc bộ đồ ngủ lụa băng màu lam, ở trong phòng bếp qua lại bận rộn, bóng hình xinh đẹp uyển chuyển cùng đôi chân dài thon thả, khiến Thẩm Lãng lưu luyến không rời mắt.
Nhìn lại trạng thái tinh thần của Hạ Thục Di, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào, trên mặt còn vương nét ửng hồng chưa tan, trông ngược lại có một vẻ quyến rũ đặc biệt phong tình vạn chủng.
"Quả nhiên là 'chỉ có trâu mệt chết chứ không có ruộng cày hỏng'."
Nhìn Hạ Thục Di bận rộn, Thẩm Lãng tấm tắc lấy làm lạ.
Loại ngự tỷ tầm tuổi này, thật sự là đáng sợ.
"Đến đây nào, tiểu oan gia của ta."
Hạ Thục Di nói lời trêu chọc mập mờ, bưng tới một bát mì nóng hổi đặt trước mặt Thẩm Lãng, còn mình thì cầm lấy một quả táo đỏ mọng gặm.
Đôi mắt đẹp vừa hài lòng vừa vui mừng đánh giá Thẩm Lãng, còn khẽ gật đầu tán thành.
Đây là vẻ mặt hài lòng tựa như khích lệ mà đại đa số phụ nữ sau đó đều lộ ra với người đàn ông của mình.
Bà chủ nhà tỏ ra hết sức hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhíu mày hỏi: "Tỷ? Bữa tối tỷ chỉ ăn cái này thôi à? Tỷ không đói sao?"
"Ta đang giảm cân mà, ngươi ăn phần của ngươi đi, đừng bận tâm đến ta."
Hạ Thục Di gặm quả táo đỏ rực, cặp đùi đầy đặn trắng nõn uốn cong, đặt lấp ló bên cạnh trên ghế sô pha.
Đường cong cơ thể thướt tha mềm mại này của Hạ Thục Di, thân hình mảnh khảnh như rắn nước, bờ mông tròn trịa đầy đặn, cặp đùi đẹp thẳng tắp thon dài, về cơ bản đều là kết quả của việc rèn luyện và ăn uống điều độ.
Trước kia Hạ Thục Di lại không để ý đến vóc dáng của mình khắc khổ như vậy, một ngày ba bữa cứ ăn uống bình thường, thỉnh thoảng còn ăn chút đồ ăn vặt nhiều calo.
Từ khi quen biết Thẩm Lãng, nàng liền dốc hết tâm tư chăm sóc vóc dáng của mình, luôn chú ý đến sự thay đổi trong ăn uống, sợ mình không kiểm soát được lại tăng cân.
Đối với Hạ Thục Di đã có tuổi mà nói, tuổi tác đã không thể đảo ngược, vậy thì chỉ còn lại vóc dáng và dung mạo có thể giữ Thẩm Lãng ở bên cạnh mình.
"Tỷ, ta thích dáng người đầy đặn một chút."
Thẩm Lãng cầm đũa lên, cười hì hì nói: "Gầy quá không đẹp, làm người ta đau xương cốt lắm."
"Ăn mì của ngươi đi."
Hạ Thục Di đang gặm táo, đôi môi đỏ hơi chần chừ, khẽ liếc Thẩm Lãng một cái, rồi mới lặng lẽ đi vào bếp, lấy ra chiếc bánh gatô mà Manh Manh ăn thừa hồi trưa.
Thẩm Lãng cười hài lòng, dùng đũa đảo bát mì nóng hổi, phát hiện bên trong lại có một quả trứng chần hoàn chỉnh.
Trong mì có trứng, đây là chuyện rất không bình thường.
Nếu là một người phụ nữ không phải mẹ ngươi nấu cho ngươi bát mì, bên trong lại thêm một quả trứng chần hoàn chỉnh, thì vấn đề không hề đơn giản.
Đây là một tục lệ truyền thống từ xa xưa, có lẽ chỉ có thế hệ của bà chủ nhà mới biết hàm ý này.
Trong quá trình tìm hiểu của một đôi nam nữ yêu nhau, một khi người con gái nấu mì cho người con trai, bên trong lại có một quả trứng gà nguyên vẹn.
Điều này cho thấy người con gái đã thật lòng, nghiêm túc muốn cùng người con trai xây dựng cuộc sống.
Hạ Thục Di cầm điện thoại lướt video ngắn, lơ đãng nhắc: "Mau ăn đi, kẻo nguội hết."
Thẩm Lãng hiểu ý cười, dùng đũa gắp quả trứng lên cắn vỡ, từ từ ăn hết.
Hạ Thục Di dùng khóe mắt liếc thấy hết mọi việc, khóe miệng bất giác cong lên thành một đường cong đẹp mắt.
...
Tối nay Manh Manh ăn tối ở chỗ Lý lão sư, cũng ngủ lại bên đó luôn.
Hai người ăn tối xong liền cùng vào phòng tắm tắm rửa.
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, hai người như vợ chồng già, giúp nhau xoa sữa tắm, nhẹ nhàng kỳ cọ thân thể đối phương.
Hai người quen biết gần một năm, chuyện gì cũng đã làm, Hạ Thục Di vốn là người phụ nữ trưởng thành, đương nhiên không vì chuyện nhỏ này mà ngại ngùng.
"Đúng rồi Tiểu Thẩm, ngày kia ngươi có rảnh không? Ta muốn đi dự một buổi tụ họp."
Hạ Thục Di dùng khăn bông chà lưng cho tấm lưng rộng của Thẩm Lãng: "Trước đây không phải nói dẫn ngươi đi làm quen vài người sao? Ngươi có muốn đi cùng ta không? Biết đâu sau này khi ngươi khởi nghiệp, họ có thể giúp ngươi một tay."
"Chủ nhật e là không được rồi."
Thẩm Lãng ngồi trên ghế đẩu lắc đầu: "Ta có một người bạn tốt sinh nhật, nàng đặc biệt mời ta đến dự."
"Vậy thôi được rồi, sau này có rảnh thì nói sau."
Hạ Thục Di cũng không ép buộc, dù sao cơ hội thế này sau này còn nhiều.
Nàng lại cảm thấy khá trùng hợp, vì ngày kia nàng tham dự cũng là một bữa tiệc sinh nhật, lại còn là sinh nhật lần thứ 24 của con gái nhà giàu nhất thành phố Giang Hải.
Hạ Thục Di có mạng lưới quan hệ rất rộng ở thành phố Giang Hải, bữa tiệc sinh nhật lần này có rất nhiều bạn bè làm ăn trước đây cũng tham dự.
Hạ Thục Di còn muốn nhân cơ hội này để Thẩm Lãng làm quen thêm vài người bạn.
"Tiểu Thẩm ~ "
Hạ Thục Di không chút e dè tựa vào lưng Thẩm Lãng, thân thể đầy đặn phía trước nhẹ nhàng cọ xát, gương mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc: "Tỷ cảm thấy thật hạnh phúc, nếu tỷ quen biết ngươi sớm hơn vài tuổi thì tốt biết mấy."
Cảm nhận sự mềm mại phía sau lưng, Thẩm Lãng hài lòng nói: "Tỷ, nếu tỷ mà trẻ hơn vài tuổi, có lẽ ta lại không thích tỷ đâu."
Hạ Thục Di rõ ràng sửng sốt: "Hả? Vì sao?"
"Bởi vì ta thích những người con gái lớn tuổi hơn ta, giống như tỷ đây là phù hợp nhất rồi."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng nắm tay Hạ Thục Di, nói lời từ đáy lòng.
"Vừa dịu dàng hiểu chuyện, lại có những trải nghiệm mà các cô gái trẻ không có, sao ta lại không thích chứ?"
Thẩm Lãng tự nhận mình bây giờ đã có thể xuất sư, nhưng sao vẫn chưa đạt tới cảnh giới của hệ thống.
Câu nói này không chỉ an ủi được nỗi lòng bất đắc dĩ của Hạ Thục Di về chênh lệch tuổi tác giữa hai người, mà còn có thể gián tiếp bày tỏ tình cảm với nàng, đúng là nhất tiễn song điêu.
Hệ thống quả nhiên không hổ là hệ thống.
Thẩm Lãng lại nửa đùa nửa thật bổ sung: "Trên mạng chẳng phải nói rồi sao, 'tuổi trẻ không biết mùi đời, lầm tưởng thiếu nữ là vàng'."
"Hừ, tiểu tử ngươi lúc nào cũng có lời ngon tiếng ngọt để dỗ ta."
Lời dỗ ngọt vừa an ủi vừa tình tứ này khiến Hạ Thục Di ôm cổ Thẩm Lãng chặt hơn.
"Hi hi, ta còn chưa nói xong đâu."
Thẩm Lãng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn bà chủ nhà vẫn còn đầy phong vận, mong đợi nói: "Chẳng sợ ngàn vạn quân địch, chỉ sợ tỷ tỷ lắc eo nha ~ "
"Tiểu hỗn đản, học đâu ra mấy lời tục tĩu này vậy!"
Hạ Thục Di hờn dỗi một tiếng, nhưng trong mắt lại ánh lên dục vọng dâng trào.
Rất nhanh, trong phòng tắm lại vọng ra tiếng ma sát rõ mồn một trên nền gạch men.
Bạn cần đăng nhập để bình luận