Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 552: Diệp Hân Hân: Có thể đem ngươi từ nhạc tuyên bên cạnh trộm đến tay, đơn giản quá may mắn

“Cái này, đây là cho ta?!” Khi chiếc nhẫn lấp lánh hào quang óng ánh này xuất hiện trước mặt Diệp Hân Hân, đôi mắt hồng hồng của nàng trong nháy mắt trợn lớn, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
“Chắc chắn không thể nào để Nhạc Tuyên đeo hai cái được, ta biết mấy phú bà kia cũng không phô trương như vậy.” Thẩm Lãng lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, nắm lấy bàn tay trái trắng nõn mịn màng của Diệp Hân Hân, đeo chiếc nhẫn lóe ánh bạc vào ngón áp út của nàng.
“Thế nào, có đẹp không? Ta không hiểu lắm các ngươi nữ sinh thích kiểu dáng gì, nên mua hai chiếc nhẫn đắt tiền nhất trong tiệm của các nàng.” Diệp Hân Hân đưa bàn tay hơi run ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, phảng phất sợ nó sẽ biến mất như ảo ảnh.
“Được, đẹp lắm, ta rất thích!!” Dần dần, ánh mắt Diệp Hân Hân ướt át, vừa lau nước mắt vừa cảm động gật đầu lia lịa, cuối cùng bật khóc thành tiếng, ấm ức không ngừng lẩm bẩm nói.
“Ta còn tưởng rằng, ta còn tưởng rằng.... Hu hu....”
“Còn tưởng rằng ta thật sự bảo ngươi làm nhân chứng cho ta và Nhạc Tuyên à?” Thẩm Lãng vừa cười vừa nói: “Thôi đi nha, ta cũng đâu phải chính nhân quân tử gì, người xinh đẹp lại còn lẳng lơ như ngươi, ta làm sao lại không cần chứ?”
Diệp Hân Hân vì hòa nhập vào mối quan hệ giữa bạn thân khuê mật và Thẩm Lãng, đã tốn rất nhiều thời gian rèn luyện, thỉnh thoảng còn phải để ý đến cảm nhận của hai người họ, có thể nói là tốn thời gian lại phí sức.
Nhưng cố gắng và thực tình bấy lâu như vậy, lại đổi lấy một câu nói lạnh như băng "làm nhân chứng" của Thẩm Lãng ban nãy, nói không hề khoa trương, cảm giác này không khác gì bị bạn trai phản bội.
Cho dù tâm tính Diệp Hân Hân có tốt đến đâu, cũng không thể chấp nhận được cảm giác bị người con trai mình thích đối xử như người ngoài thế này.
Nhưng Thẩm Lãng làm sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này chứ?
Hắn chính là cố ý nói như vậy, để khơi gợi cảm xúc tủi thân của Diệp Hân Hân.
Chờ đến lúc cảm xúc của Diệp Hân Hân đạt đến cực hạn, hắn mới lấy ra chiếc nhẫn có ý nghĩa tượng trưng giống như của Tô Nhạc Tuyên.
Trực tiếp khiến Diệp Hân Hân từ cảm giác mình bị phản bội, chuyển thành cảm giác nhận được sự đối xử giống như cô bạn thân.
Trong quá trình chạm đáy bật ngược này, cảm giác thỏa mãn và cảm giác được quan tâm mà Diệp Hân Hân nhận được là cực kỳ lớn.
Cặn bã nam sở dĩ được nữ sinh yêu thích, đơn giản là vì bọn hắn quá biết cách đùa bỡn tâm tình của nữ sinh.
Nữ sinh chưa chắc đã nhớ kỹ người đàn ông ấm áp khiến mình cười, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ cặn bã nam khiến mình khóc.
Nhất là loại cặn bã nam như Thẩm Lãng, kẻ ở cả hai phương diện đều có thể khiến Diệp Hân Hân khóc đến chết đi sống lại gọi ba ba.
Huống chi, nếu như vừa rồi trực tiếp lấy ra chiếc nhẫn giống hệt đưa cho Diệp Hân Hân ngay trước mặt Tô Nhạc Tuyên, chưa nói đến việc Diệp Hân Hân có cảm động hay không.
Với tính cách ngạo kiều của cô bạn gái nhỏ kia, chắc chắn sẽ không chịu nổi cách làm này của Thẩm Lãng, đến lúc đó lại phải vắt óc dỗ dành nàng.
Cho nên cách làm có vẻ không ra gì này của Thẩm Lãng lại trực tiếp giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề, thậm chí còn khiến cô bạn gái nhỏ chủ động bảo Thẩm Lãng đi dỗ Diệp Hân Hân.
“Ô ô, ngươi đáng ghét!” Diệp Hân Hân nín khóc mỉm cười, hờn dỗi vỗ nhẹ Thẩm Lãng, sau đó nhào vào lòng Thẩm Lãng khe khẽ nức nở rất lâu, mãi đến khi làm ướt cả ngực áo hắn, nàng mới giọng mũi nghèn nghẹn lẩm bẩm nói.
“Cảm ơn ngươi, ba ba cặn bã nam… chiếc nhẫn đẹp quá.” [Đing! Độ thiện cảm của Diệp Hân Hân đối với ký chủ tăng 20 điểm, hiện tại là 100 điểm, đã không thể tiếp tục tăng, đối phương đã xem ký chủ là người quan trọng nhất.]
Thẩm Lãng ôm eo Diệp Hân Hân, cúi đầu nhìn lướt qua cô con gái ngoan trong lòng, nàng đang cúi đầu, lòng tràn đầy vui sướng ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương màu bạc trên tay, ánh mắt mê đắm gần như muốn tràn ra ngoài.
Cho dù tính cách Diệp Hân Hân khá nổi loạn, những thứ yêu thích cũng khác biệt với đa số nữ sinh khác.
Nhưng dù nói thế nào, nàng cũng từng là một nữ sinh mơ ước tình yêu, cho dù phần tình yêu này có hơi kỳ lạ, nhưng nàng vẫn hy vọng bản thân có thể nhận được sự chấp thuận và sủng ái của Thẩm Lãng.
“Thích là được rồi.” Thẩm Lãng cười cười: “Sau này nếu còn muốn, ta mua thêm cho ngươi, mua 10 cái đeo đầy hết ngón tay, để ngươi cũng trải nghiệm thử cảm giác làm phú bà.”
Cũng không biết vì sao, Thẩm Lãng rất thích chu cấp về mặt kinh tế cho Diệp Hân Hân, số tiền hắn tiêu cho Diệp Hân Hân cũng là nhiều nhất.
Điều duy nhất có thể là, những cô bạn gái này của Thẩm Lãng ai nấy đều có gia cảnh tương đối hùng hậu, không cần Thẩm Lãng trợ giúp về mặt vật chất.
Chỉ có Lý Liễu Tư gia đình tương đối nghèo khó, lại không thích tiêu tiền của Thẩm Lãng, còn luôn tìm mọi cách tiết kiệm thay Thẩm Lãng.
Là một người đàn ông, lại là một người đàn ông có chút tiền.
Thẩm Lãng cũng giống như đa số các chàng trai, ít nhiều gì cũng muốn chu cấp kinh tế cho bạn gái.
Nhưng khổ nỗi các bạn gái đều quá có thực lực, chỉ cần Thẩm Lãng cung cấp giá trị tinh thần và cảm xúc, căn bản không cần trợ giúp kinh tế, thậm chí còn thường xuyên thay Thẩm Lãng giải quyết những khó khăn về phương diện này.
Vào thời điểm mấu chốt có sức mà không có chỗ dùng này, Diệp Hân Hân lại thường xuyên đòi tiền Thẩm Lãng, muốn trải nghiệm cảm giác được bao nuôi.
Vì vậy, loại ý niệm muốn chi trả này của Thẩm Lãng, về cơ bản đều dồn hết lên người Diệp Hân Hân.
Mối quan hệ của hai người bây giờ, vừa giống như cặp tình nhân keo sơn gắn bó, lại giống như người thành đạt bao nuôi tiểu tam bên ngoài, hoặc có lẽ còn giống đôi cẩu nam nữ cấu kết làm bậy, tóm lại là vô cùng phức tạp.
Nhưng, chính cái cảm giác vụng trộm, trái với đạo đức này lại là thứ Diệp Hân Hân thích nhất.
“Ừm.” Diệp Hân Hân dụi dụi vào lòng Thẩm Lãng, vui vẻ lên tiếng, ngẩng đầu nói với vẻ may mắn xen lẫn cảm động.
“Ba ba hư hỏng, có thể trộm được ngươi từ bên cạnh Nhạc Tuyên về tay, thật sự là quá may mắn.”
Thẩm Lãng: “...”
“Lão mụ, sao còn chưa ăn cơm, đói chết mất!” “Nhạc Tuyên, mau tới chơi chui ống nước nào, lần này xem ai trong chúng ta sống sót được lâu nhất với một mạng.” “Ba, tay ta không rảnh, muốn ăn nho... Ôi, Phạm Lệ Lệ, ngươi làm gì đánh ta nữa vậy!”
Từ trong phòng đi ra, Diệp Hân Hân vốn đang ấm ức không thôi bỗng nở nụ cười rạng rỡ như phát cuồng, phấn khởi khôn xiết.
Hớn hở kéo Tô Nhạc Tuyên cùng chơi tiếp Mario.
Tô Nhạc Tuyên ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tay cầm chơi game, đang rất nghi hoặc không biết rốt cuộc Thẩm Lãng đã dỗ dành con bé hư hỏng này xong nhanh như thế nào, thì vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Diệp Hân Hân, lập tức biết ngay Thẩm Lãng vừa ra ngoài không chỉ mua nhẫn cho một mình mình.
Theo lý mà nói, bạn trai tặng cho bạn thân khuê mật chiếc nhẫn giống hệt, Tô Nhạc Tuyên đáng lẽ phải tức giận mới đúng.
Nhưng kỳ lạ là, Tô Nhạc Tuyên căn bản không có chút tức giận nào, ngược lại khi nhìn thấy cô bạn thân vui vẻ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa vị trí đeo nhẫn của Diệp Hân Hân còn được nàng cố ý đổi sang ngón giữa tay phải, tượng trưng cho [Đang yêu, đã có người yêu].
Chứ không phải ngón áp út tay trái giống như Tô Nhạc Tuyên, nên Tô Nhạc Tuyên lập tức hết giận với cách làm chẳng ra gì này của Thẩm Lãng.
Ăn mì xong, chơi game xong.
Hai cô bạn khuê mật giống như đang ở ký túc xá đại học bàn tán chuyện phiếm, ríu rít thảo luận về chiếc nhẫn Thẩm Lãng tặng cho mỗi người.
Khi thì bàn luận về kiểu dáng nhẫn, khi thì so sánh với nhẫn của các cô dâu khác trên mạng, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lia lịa, thậm chí không chút ngần ngại tháo nhẫn ra đổi cho nhau đeo thử.
Sau khi tra ra thông tin hai chiếc nhẫn có giá trị không nhỏ, trong phòng riêng của Tô Nhạc Tuyên lại vang lên những tiếng kinh ngạc, tóm lại bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận