Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 290: Các ngươi đều là ta cánh

Chương 290: Các ngươi đều là đôi cánh của ta
"Sao, thế nào? Tiếp tục nha, ba ba ~ "
Diệp Hân Hân hai tay ôm lấy cổ Thẩm Lãng, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc khẩn cầu nói.
Kỹ thuật hôn của Thẩm Lãng phi thường cao minh, Diệp Hân Hân dù cho không có kinh nghiệm gì, Thẩm Lãng cũng có thể làm cho nàng thể nghiệm được tư vị lưu luyến quên về này.
"Ừm? Thế nào?"
Diệp Hân Hân cảm thấy thần sắc Thẩm Lãng rất không thích hợp, liền thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa màu đen hào hoa, dừng trên con đường ngay bên cạnh hai người bọn họ.
Diệp Hân Hân ban đầu còn tưởng rằng là người qua đường hiếu kỳ chuyện nàng cùng Thẩm Lãng hôn nhau, cũng không muốn để ý tới.
Nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia trong cửa sổ xe ở ghế sau, cũng ngây dại theo, biểu cảm kinh ngạc đờ đẫn đó, tựa như một tấm ảnh đen trắng bị đông cứng lại.
Hóa ra nữ sinh ngồi ở ghế sau chính là tiểu phú bà vừa rồi còn đang nói cười trong phòng bao —— Diệp Nhất Nam!
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn xấu hổ, yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Duy chỉ có tài xế kiêm bảo tiêu, mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Lãng cùng Diệp Hân Hân một chút, dường như đối với tình huống cẩu huyết bắt gian tại trận kiểu này đã sớm không còn kinh ngạc.
Hai tay đang ôm cổ Thẩm Lãng của Diệp Hân Hân không tự giác siết chặt, bờ môi khẽ run, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, thân thể khẽ run rẩy, phảng phất chiếc lá rơi trong gió (Lạc Diệp), đã mất phương hướng.
Nàng vốn đang say mê trong nụ hôn của Thẩm Lãng, dưới cái nhìn khó tin của Diệp Nhất Nam, đã triệt để rối loạn tấc lòng.
Diệp Nhất Nam biết Tô Nhạc Tuyên mới là bạn gái của Thẩm Lãng, vậy việc mình bây giờ lén lút hôn Thẩm Lãng, liệu có bị tiểu phú bà này nói cho Tô Nhạc Tuyên biết không?
Nếu người bạn thân tốt nhất biết mình cướp bạn trai của nàng, liệu nàng sẽ tuyệt giao với mình, hay sẽ nghiêm giọng cảnh cáo mình phải tránh xa Thẩm Lãng một chút?
Hay là kết hợp cả hai, người bạn thân tốt nhất không chỉ muốn tuyệt giao với mình, mà còn cảnh cáo mình tránh xa Thẩm Lãng một chút?
Nhưng Diệp Hân Hân chẳng muốn phải xa cách ai cả!
"Đinh! Độ thiện cảm của Diệp Nhất Nam đối với túc chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 88 điểm, mời tiếp tục cố gắng."
Thẩm Lãng vốn cũng có chút lúng túng, dù sao chuyện của hắn và Diệp Hân Hân, chưa từng thông báo cho tiểu phú bà biết.
Thẩm Lãng còn tưởng tiểu phú bà sẽ nổi giận vì chuyện này, sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Thẩm Lãng mới đột nhiên phát hiện tiểu phú bà đang thở gấp từng hơi ngắn, biểu lộ trên mặt cũng trở nên mất tự nhiên, dường như không có chút phản ứng ghen tuông nào, ngược lại tâm trạng có vẻ hưng phấn nhiều hơn.
"Được rồi, xem ra không cần giải thích."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng thở phào.
Sở thích hiếm thấy này của tiểu phú bà, thật sự là liều thuốc mạnh giúp hắn hoàn thành đại nghiệp 'thiên hạ đại đồng' nha.
Thẩm Lãng lại ngay trước mặt Diệp Nhất Nam, hung hăng hôn một cái Diệp Hân Hân đang ngơ ngác, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở một tiếng.
"Khụ khụ, Diệp tiểu thư, không phải ngươi vừa nói có việc gấp cần đi xử lý sao? Bây giờ phải đi rồi chứ?"
"Nhanh, đi mau!"
Diệp Nhất Nam vô cùng lo lắng vỗ vỗ ghế tài xế, hai chân dưới váy không ngừng cọ vào nhau.
Hiện tại nàng thật sự có việc gấp muốn về xử lý.
"Ba, không sao chứ."
Trong lòng Diệp Hân Hân dâng lên một trận hoảng loạn, nhịp tim tăng tốc không kiểm soát, hai tay không tự giác nắm chặt, lòng bàn tay bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
"Tiểu phú bà này sẽ không tố giác chúng ta với Nhạc Tuyên chứ?"
"Sẽ không, người ta là đại nhân vật cỡ này, cảnh tượng cẩu huyết nào mà chưa thấy qua chứ."
Thẩm Lãng thờ ơ cười cười: "Vả lại, quan hệ giữa ta và nàng cũng không đặc biệt tốt, người ta không có hứng thú vạch trần chuyện giữa chúng ta đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
Diệp Hân Hân vẫn còn sợ hãi dậm chân: "Trời ạ, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là Nhạc Tuyên nhìn thấy."
"Ngọa Tào, ngươi cũng biết sợ à?"
Thẩm Lãng tức giận véo khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Diệp Hân Hân: "Sớm biết ngươi tinh nghịch như vậy, ta đã không làm ba của ngươi."
Diệp Hân Hân cũng không tức giận, mặc cho Thẩm Lãng véo mặt nàng xả giận, tươi cười như hoa nói một cách hoạt bát: "Hì hì, ba, bây giờ hối hận cũng muộn rồi."
"Được rồi, đừng nghịch nữa."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu Diệp Hân Hân: "Mau buông ba ra, lát nữa mẹ ngươi xuống thấy thì nguy mất."
"Ồ ~ chúng ta thế này..."
Diệp Hân Hân ghét bỏ cau mày, dở khóc dở cười phàn nàn: "Quan hệ lén lút vụng trộm thật nha!"
Thẩm Lãng ôm trán cười một tiếng: "Ha ha, đúng là vậy thật!"
Mấy phút sau, Tô Nhạc Tuyên từ trong thang máy đi ra, thấy bạn trai mình và bạn thân đang nói cười vui vẻ, nghiêng đầu trêu chọc một cách đáng yêu.
"Hai người các ngươi đứng gần như vậy làm gì đó? Có phải đang thừa dịp ta không có ở đây mà cắm sừng ta không?"
"Ừm a, bị ngươi phát hiện rồi!"
Diệp Hân Hân sảng khoái đáp: "Thật ra ta đã tằng tịu với bạn trai ngươi lâu lắm rồi, chỉ là ngươi không phát hiện ra thôi ~ "
"Thật sao?"
Tô Nhạc Tuyên chớp mắt mấy cái, ngây thơ nhìn Thẩm Lãng: "Thẩm heo, có chuyện này sao?"
【1: Làm sao có thể, bạn thân của ngươi trông không xinh đẹp bằng ngươi, dáng người cũng không đẹp bằng ngươi, chỉ có đôi chân này là có thể so kè với ngươi, ta sao có thể ăn cỏ gần hang chứ? { không đề cử } 】 【2: Đương nhiên là có, trước đây ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, nếu như không có ngươi, ta chắc chắn sẽ theo đuổi người bạn thân này của ngươi! { đề cử } 】 【3: Có hay không ta không biết, dù sao chỉ cần ngươi xuống sớm hơn vài phút, ngươi sẽ biết vì sao hoa lại có màu xanh lục như vậy. { không đề cử } 】 Thẩm Lãng sững sờ một chút, ba lựa chọn này thế mà chỉ có lựa chọn thứ hai là được đề cử?
Nói câu này ra chẳng lẽ sẽ không khiến Tô Nhạc Tuyên ghen sao? Hay là trong lòng nàng thật sự có suy nghĩ khác?
"Có chứ, có chứ, chẳng phải trước đây ta đã nói rồi sao, nếu như không có ngươi, ta chắc chắn sẽ theo đuổi người bạn thân này của ngươi."
Thẩm Lãng đã đâm lao thì phải theo lao, theo bản năng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nhạc Tuyên, nói một hơi.
"Hiện tại nàng đã chuyển đến ở cùng chúng ta rồi, cơ hội tốt như vậy, sao ta lại bỏ qua được chứ?"
"Vậy thì cố lên nha."
Tô Nhạc Tuyên ngọt ngào hừ một tiếng, cúi đầu dùng điện thoại tìm địa điểm vui chơi gần nhất.
Nàng đương nhiên không tin lời nói đùa lần này của hai người, huống chi là trong tình huống Diệp Hân Hân đã có bạn trai.
"Chờ ngươi cướp được nàng từ tay bạn trai của Hân Hân, ba chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoạt."
"Thật hay giả?"
Thẩm Lãng trong lòng giật mình, vẻ rộng lượng này của cô bạn gái nhỏ, đã không còn giống như nói đùa nữa rồi!
Hay là Tô Nhạc Tuyên biết Diệp Hân Hân có bạn trai, đoán chắc rằng mình và bạn thân của nàng không có gì liên quan, nên mới dám không chút sợ hãi mà nói ra câu này?
Diệp Hân Hân giật mình, vội vàng nhắc nhở.
"Ừm đó, Thẩm Lãng, Nhạc Tuyên đã cho ngươi 'miễn tử kim bài' rồi đó, ngươi phải cố gắng lên nha!"
Diệp Hân Hân nói xong, còn liếc mắt đưa tình với Thẩm Lãng một cái.
Thẩm Lãng sững sờ một chút, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nhạc Tuyên, đáp lại một tiếng đầy chắc nịch.
"Nhất định sẽ theo đuổi, đến lúc đó các ngươi đều là đôi cánh của ta."
"Ồ ~ ngươi có ghê tởm không chứ."
Tô Nhạc Tuyên ghét bỏ liếc Thẩm Lãng một cái, châm ngòi thổi gió nói: "Hân Hân, thế này mà ngươi còn không đánh hắn hả? Ta nhìn còn không chịu được đây này!"
"Hì hì, lát nữa lại đánh."
Diệp Hân Hân vui vẻ ra mặt hừ một tiếng, bước nhanh đến bên phải Thẩm Lãng, lặng lẽ nắm lấy ngón út của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận