Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 482: ngươi đến cùng có còn hay không là ta khuê mật

Chương 482: Ngươi rốt cuộc có còn là khuê mật của ta không
Lúc Thẩm Lãng lái xe trở về tiểu khu Thời Gian Ấn Tượng, Diệp Hân Hân và Tô Lạc Tuyên đều không có ở nhà. Phòng khách to lớn trống không, chỉ còn hai cái tay cầm chơi game đặt trên ghế sô pha.
Thẩm Lãng gọi voice chat Wechat cho Tô Lạc Tuyên, kết quả nửa ngày không ai trả lời, Thẩm Lãng đành phải gọi điện thoại cho Diệp Hân Hân.
“Alô, thân yêu, gọi điện thoại cho ta làm gì thế ~ Nhớ ta hả ~” Bên kia Diệp Hân Hân gần như bắt máy ngay lập tức, giọng nói hoạt bát lanh lợi nhanh chóng truyền đến, xung quanh còn có tiếng loa quảng bá đang phát thông tin hoạt động giảm giá lớn cho món ăn.
“Ta về rồi... ngươi và Lạc Tuyên đang ở siêu thị à?” “Ừa, đang ở siêu thị đây. Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, Lạc Tuyên nói ngươi hôm nay về nên nhất quyết kéo ta ra ngoài mua ít đồ ăn về, ui da... đúng là thế mà, véo ta làm gì.”
“Tính tình trẻ con.” Nghe tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Thẩm Lãng cười lắc đầu, đoán chừng Tô Lạc Tuyên vẫn còn đang giận chuyện của mình và Diệp Nhất Nam nên mới cố ý không nghe máy, lại không muốn thừa nhận việc kéo theo khuê mật đi mua đồ ăn chuẩn bị cho mình.
Những điều này đều rất phù hợp với tính cách ngạo kiều lại nóng nảy của Tô Lạc Tuyên.
Từ góc độ của nàng mà nói, nàng cảm thấy Thẩm Lãng và Diệp Nhất Nam chắc chắn không có chuyện gì.
Giận dỗi cũng chỉ vì bạn trai mình có tin đồn không hay với cô gái khác, và vì tính chất công việc của Thẩm Lãng, nàng lại không thể đứng ra giải thích thay hai người rằng mình mới là bạn gái chính thức.
Việc kéo Diệp Hân Hân đi mua đồ ăn cũng vừa đúng lúc cho thấy Tô Lạc Tuyên khá lý trí, biết chuyện này chắc chắn là giả, không có thật, cuộc sống của hai người vẫn phải tiếp diễn như bình thường, cũng sẽ không bám riết lấy chủ đề này không buông.
Chuyện nào ra chuyện đó, cho dù Tô Lạc Tuyên bề ngoài tha thứ cho Thẩm Lãng, thì sau khi mua rau về nhà, Thẩm Lãng vẫn phải dỗ dành nàng.
“Bạn gái của ta đang ở bên cạnh ngươi à?” Thẩm Lãng nhận ra Tô Lạc Tuyên đang ở ngay bên cạnh, liền cố ý nhấn mạnh thân phận bạn gái của Tô Lạc Tuyên trước mặt Diệp Hân Hân, dùng cách này để dỗ dành nàng.
Kết quả Diệp Hân Hân ngược lại mập mờ đổ thêm dầu vào lửa: “Cả hai bạn gái của ngươi đều ở đây cả, không biết ngươi nói là người nào?”
“Đưa đây, đưa điện thoại cho ta.” Giọng của Tô Lạc Tuyên từ đầu dây bên kia truyền đến, chỉ nghe thấy vài tiếng ho khan rất nhỏ, sau đó là giọng điệu chất vấn mang khí chất như của Quân Phiệt Bắc Dương truyền tới: “Tìm ta làm gì!”
【1: Làm nũng cho qua chuyện, đánh trống lảng: Hì hì, bảo bối, ngươi đang ở siêu thị đúng lúc quá, giúp ta mang về mấy chai bia đi, nhớ lấy loại nhãn hiệu Gấu Bắc Cực, đừng mua sai nhé. {Đề cử}】 【2: Như bị thẩm vấn ở công đường, ăn ngay nói thật: Làm gì mà nóng nảy thế, ta đã nói với ngươi mấy lần là ta và Diệp Nhất Nam trong sạch rồi, sao ngươi cứ phải căng với ta thế, thật sự không được thì chia tay! {Không đề cử, thận trọng lựa chọn.}】 【3: Coi nhẹ sinh tử, không phục thì chiến: Có ý gì? Thái độ gì thế hả? Trong số các bạn gái của ta thì ngươi là người có thái độ tệ nhất đấy, có tin ta gọi Diệp Nhất Nam đến đây ngay bây giờ, chơi trò mới ngay trên giường của ngươi không? {Không đề cử}】
Phân tích lựa chọn 1: “Đối với kiểu con gái ăn mềm không ăn cứng mà nói, làm nũng cho qua chuyện là cách dỗ người nhanh gọn nhất.”
“Hì hì, bảo bối, ngươi đang ở siêu thị đúng lúc quá, giúp ta mang về mấy chai bia đi, nhớ lấy loại nhãn hiệu Gấu Bắc Cực, đừng mua sai nhé.”
“Cái gì?!” Tô Lạc Tuyên còn hơi nghi ngờ mình nghe lầm, nàng tưởng rằng Thẩm Lãng sẽ nhân cơ hội này để dỗ dành mình hoặc giải thích một phen.
Ai mà ngờ được tên này căn bản không định giải thích, ngược lại còn bảo mình mua bia mang về cho hắn?!
“Ngươi nằm mơ đi, mua cho heo cũng không mua cho ngươi!” Tô Lạc Tuyên tức giận cúp máy, dúi điện thoại di động cho Diệp Hân Hân, sải bước đi về phía trước.
Diệp Hân Hân vội vàng đẩy xe mua sắm theo sau: “Cô nãi nãi của ta ơi, sao thế?”
Tô Lạc Tuyên giận không có chỗ trút: “Hắn chẳng nói gì với ta cả, còn bảo ta mua bia cho hắn, ngươi nói xem có bạn trai nhà ai như vậy không!” “Ai nha, vốn dĩ có chuyện gì đâu mà, ngươi bảo Thẩm Lãng giải thích với ngươi thế nào bây giờ!” Diệp Hân Hân khuyên nhủ ở bên cạnh.
Từ sau khi chuyện của Diệp Nhất Nam và Thẩm Lãng bị lộ ra, sự bướng bỉnh và cơn ghen tuông bộc phát của Tô Lạc Tuyên có hơn phân nửa là nhờ Diệp Hân Hân dỗ dành cho nguôi ngoai.
Đây cũng là lý do chính mà Thẩm Lãng tình nguyện chấp nhận rủi ro lật xe, cũng phải theo đuổi Diệp Hân Hân cho bằng được.
Nói cách khác, Diệp Hân Hân đơn giản là còn hiểu Tô Lạc Tuyên hơn cả Thẩm Lãng.
Cô bạn thân này chính là mắt xích then chốt nhất sau khi tu la trận bùng nổ sau này.
“Sao ngươi cứ luôn đứng về phía hắn thế, ngươi rốt cuộc có còn là khuê mật của ta không.” Tô Lạc Tuyên ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn Diệp Hân Hân: “Hay là nói, bây giờ ngươi với hắn có một chân rồi, nên chỉ nghĩ nói đỡ cho hắn thôi?”
“Đồ thần kinh, nếu ta không coi ngươi là khuê mật, ta đã sớm thổi gió bên tai hai người các ngươi, khiến các ngươi chia tay ngay tại chỗ để ta thay thế vị trí của ngươi rồi.” Diệp Hân Hân liếc mắt: “Ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ lắm hay sao mà đi dỗ một mình ngươi? Chẳng phải là không muốn ngươi hành động khinh suất sao!”
“Thế nhưng mà... Thẩm Trư gần đây càng ngày càng không để ý đến ta.” Thái độ Tô Lạc Tuyên lập tức mềm nhũn, giọng điệu phiền muộn lẩm bẩm.
“Ngươi nói xem liệu hắn có thật sự léng phéng với Diệp Nhất Nam không? Nếu là thật, ta nên làm gì bây giờ?”
Thật ra Tô Lạc Tuyên vẫn khá yên tâm về Thẩm Lãng, điều nàng thực sự lo lắng là liệu Diệp Nhất Nam có thật sự thích Thẩm Lãng hay không, hoặc có dự định phát động tấn công tình cảm với Thẩm Lãng, chuẩn bị cướp Thẩm Lãng từ bên cạnh mình đi không.
Nếu thật sự là như vậy, một người xuất thân gia đình bình thường như mình, làm sao có thủ đoạn đấu lại được con gái nhà giàu nhất Giang Hải Thị chứ?
“Ai nha, làm sao có thể chứ, Thẩm Lãng nhà chúng ta không phải loại cặn bã như vậy đâu. Với lại, cho dù cô gái kia có xinh đẹp hơn chúng ta một chút, có tiền hơn chúng ta một chút thì đã sao nào?” Diệp Hân Hân cười an ủi.
“Ngươi đừng quên, cha ruột của Thẩm Lãng chính là Trần Chí Khang, người giàu nhất tỉnh Quảng Đông đó. Thật sự nếu có chuyện gì, ngươi nghĩ cha hắn sẽ mặc kệ đứa con ruột này sao?”
Tô Lạc Tuyên lập tức thông suốt: “Đúng nha, Thẩm Trư còn có ông bố là người giàu nhất nữa nhỉ!” “Cho nên, đừng có cả ngày nghĩ đến mấy thứ linh tinh vớ vẩn này nữa.” Diệp Hân Hân nghiêm túc vạch ra kế hoạch: “Đợi hai chúng ta học xong đại học, ngươi lại cùng hắn kết hôn, ba người chúng ta cứ sống tốt bên nhau là được rồi.”
“Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu mà.” Vừa nhắc tới kết hôn, Tô Lạc Tuyên vừa cảm thấy mong đợi lại vừa xấu hổ, sâu trong nội tâm còn có một chút bất an khó hiểu.
Diệp Hân Hân nhướng mày hỏi: “Nếu đã như vậy... ta và Thẩm Lãng đi đăng ký kết hôn nhé?”
“Ngươi dám!!” Tô Lạc Tuyên dựng mày liễu: “Để ngươi chen ngang một chân đã là lão nương đây tính tình tốt rồi, ngươi còn dám được voi đòi tiên, tu hú chiếm tổ chim khách à?”
“Hi hi ha ha ~” Diệp Hân Hân cười khúc khích, sau đó lại ra vẻ mặt mập mờ đề nghị.
“Thật ra ấy à, ta có một cách, có thể khiến Thẩm Lãng vĩnh viễn không còn sức lực đi làm cặn bã nam, ngay cả suy nghĩ về phương diện đó cũng không có luôn, chỉ sợ ngươi không đồng ý thôi.”
Tô Lạc Tuyên tò mò chớp mắt mấy cái: “Cách gì? Nói nghe xem nào.” “Đó chính là...” Diệp Hân Hân nhìn quanh bốn phía, sau đó ghé sát vào tai Tô Lạc Tuyên, giọng điệu bí ẩn nói thầm mấy lời cực kỳ động trời.
Tô Lạc Tuyên nghe xong, gương mặt trắng nõn tinh xảo đỏ bừng lên trông thấy rõ bằng mắt thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận