Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 192: Nguyên lai ngươi đúng như thế nữ nhân tùy tiện

Chương 192: Hóa ra ngươi lại là người phụ nữ tùy tiện như vậy
Câu nói này nếu được nói vào lúc Trần Tú Ninh vừa mới lên xe, Thẩm Lãng sẽ không có suy nghĩ gì, ngược lại sẽ thoải mái thừa nhận hiện thực là mình có bạn gái.
Nhưng bây giờ độ thiện cảm của Trần Tú Ninh đối với Thẩm Lãng đã có trọn vẹn 15 điểm rồi.
Mức độ thiện cảm này nếu đổi lại là một tiểu nữ sinh phổ thông, Thẩm Lãng tỏ tình thì đối phương đều có khả năng sẽ chấp nhận.
Lại thêm cái giọng điệu thăm dò rõ ràng không mang theo chút phấn khích nào của Trần Tú Ninh, Không hề nghi ngờ, Trần Tú Ninh chính là đang nói bóng nói gió hỏi thăm Thẩm Lãng có bạn gái hay không, Hoặc là đang ám chỉ có hứng thú cùng nàng, vị đại tỷ tỷ này, thử một chút hay không?
Đương nhiên, nửa câu sau Trần Tú Ninh không hề thừa nhận, nếu cứ cố chấp nghĩ theo hướng đó thì sẽ hơi tầm thường.
"Không sợ Trần lão sư ngươi chê cười, ta tốt nghiệp đến giờ vẫn luôn độc thân."
Thẩm Lãng thật thà cười cười, thậm chí còn bổ sung một câu tuyệt sát.
"Hơn nữa ta thật sự cảm thấy Trần lão sư ngươi rất xinh đẹp nha, sao nói lời thật lòng lại thành biết ăn nói vậy chứ?"
【 Đinh! Độ thiện cảm của Trần Tú Ninh đối với túc chủ tăng lên 3 điểm, hiện tại là 18 điểm, mời không ngừng cố gắng. 】 Không hiểu sao, Trần Tú Ninh phát hiện mình lại bị Thẩm Lãng trêu chọc một lần nữa.
Diễn kỹ của Thẩm Lãng rất tốt, Trần Tú Ninh không biết Thẩm Lãng đánh nhiều 'thẳng cầu' như vậy là cố ý trêu chọc nàng, chỉ có thể u oán liếc Thẩm Lãng một cái.
Không hiểu sao lại có chút đáng yêu là thế nào nhỉ?
Trần Tú Ninh đột nhiên cảm thấy hơi tức giận, nàng cũng không biết tại sao mình lại có tâm trạng này.
Rõ ràng Thẩm Lãng đang khen mình, bản thân mình cũng thực sự cảm thấy vui vẻ, tại sao lại còn tức giận với người học sinh khen mình xinh đẹp chứ?
Trần Tú Ninh có lịch duyệt đối nhân xử thế, nhưng lại không có kinh nghiệm yêu đương với nam sinh.
Loại tình cảm này rất dễ lý giải.
Đơn giản là Thẩm Lãng đã trêu chọc làm tăng độ thiện cảm của Trần Tú Ninh lên, nhưng lại không chịu trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ vốn có.
Chính cái thái độ nhìn như chủ động nhưng lại không chịu trách nhiệm, cũng không thừa nhận này, khiến Trần Tú Ninh cảm thấy tức giận không hiểu lý do.
Điều mấu chốt nhất là, Trần Tú Ninh còn không thể biểu hiện loại tâm trạng này quá rõ ràng.
Dù sao người ta Thẩm Lãng chỉ là khen ngươi xinh đẹp thôi mà, chính ngươi lại dễ dàng có hảo cảm với hắn như vậy, thì mắc mớ gì đến Thẩm Lãng?
Nếu nói ra, đây mới thực sự là làm trò hề cho thiên hạ.
Ngược lại sẽ cho Thẩm Lãng một cảm giác: Ta chỉ khen ngươi vài câu, ngươi liền có hảo cảm với ta ư? Hóa ra ngươi lại là người phụ nữ tùy tiện như vậy sao?
Dưới loại cảm xúc tức giận mà còn không thể biểu lộ ra dấu vết này, Trần Tú Ninh hờn dỗi động thủ, cởi chiếc vớ cao màu đen của mình ra.
"Trần, Trần lão sư, ngươi làm gì vậy?"
Nhìn chiếc vớ cao màu đen dần dần được cởi bỏ, để lộ ra từng chút một cặp đùi trắng nõn, Thẩm Lãng tim đập mặt đỏ, nuốt nước miếng.
Chẳng lẽ chủ nhiệm lớp sắp đạt 20 điểm độ thiện cảm rồi, mình liền có thể đánh toàn lũy sao?
Mình nên chấp nhận số phận nằm yên, hay là nên đề nghị đến hàng ghế sau tương đối rộng rãi hơn đây?
"Ngươi nói xem?"
Trần Tú Ninh tức giận bất bình trừng mắt liếc Thẩm Lãng.
"Sắp đến trường rồi, bộ dạng này của ta làm sao mà lên lớp cho học sinh được? Bọn họ không mắng ta biến thái mới là lạ!"
"Vậy sao."
Thẩm Lãng sợ bóng sợ gió một phen.
Đôi tất chân này của Trần Tú Ninh toàn là lỗ rách, để lộ ra mảng lớn cặp đùi trắng nõn.
Mặc như thế này đi dạy, chưa nói đến nữ đồng học thế nào, dù sao thì nam đồng học khẳng định 【 cứng rắn 】 là học không vào nổi rồi.
Nhưng tại sao trong lòng mình lại có cảm giác thất vọng thế này nhỉ?
Hơn nữa...
Thẩm Lãng lại liếc nhìn hình ảnh hương diễm bên cạnh.
Có ai hiểu không hả! Vừa gặp lại chủ nhiệm lớp thời cao trung, nàng lại ở trên ghế phụ của mình cởi tất chân, cảm giác này thật muốn mạng người mà!
Đáng chết là, Thẩm Lãng đúng lúc lại là chân khống.
Cảnh tượng hoành tráng này đối với Thẩm Lãng mà nói có sức hấp dẫn trí mạng.
Chỉ cần đường đi ổn hơn một chút, xung quanh không có xe cộ nào đi theo, khóe mắt của Thẩm Lãng đều liếc về phía cặp đùi trắng nõn của chủ nhiệm lớp.
Động tác rõ ràng như vậy, Trần Tú Ninh, người đã bắt bài học sinh bao nhiêu năm, làm sao lại không cảm giác được chứ?
Trần Tú Ninh không hiểu, cái cảm giác vẫn lấy làm kiêu ngạo này là sao đây?
Mình bị học sinh cũ nhìn đùi miễn phí không nói, bản thân không tức giận thì thôi đi, tại sao còn cảm thấy tự hào không hiểu nổi vậy?
Chẳng lẽ ở tuổi 30, mình thực sự vẫn còn vốn liếng đáng giá? Cho nên mới cảm thấy tự hào kiêu ngạo sao?
Dưới sự va chạm của loại cảm xúc mâu thuẫn mà lại kiêu ngạo này, Trần Tú Ninh lại bắt gặp ánh mắt Thẩm Lãng đang nhìn lén bắp đùi mình, Vốn đã rất khó chịu với thái độ không thừa nhận này của Thẩm Lãng, Trần Tú Ninh đột nhiên lên tiếng hét.
"Dám làm không dám nhận phải không? Muốn nhìn thì cứ nhìn cho đàng hoàng, lén lén lút lút làm cái..."
Nói được nửa câu, giọng Trần Tú Ninh im bặt, gương mặt xinh đẹp tinh xảo đỏ bừng lên mắt thường có thể thấy, quả thực có thể nhỏ ra máu, Ý thức được mình vừa nói ra lời lẽ nghịch thiên cỡ nào, nàng vội vàng mặt đỏ tới mang tai nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng cách này để trốn tránh hiện thực tàn khốc mất mặt này.
Cứu mạng a, mình đúng là đang phát xuân mà!
Tại sao lại nói với học sinh của mình những lời mặt dày vô sỉ như vậy!?
Trần Tú Ninh ơi là Trần Tú Ninh, ngươi thèm khát đàn ông đến phát điên rồi sao? Lại có cảm giác với học sinh của mình!
Chết hơn nữa là, hai người từ lúc nhận ra nhau đến lúc lên xe, khoảng thời gian ở giữa chưa đến nửa giờ!!
Mình thật sự là người phụ nữ tùy tiện như vậy sao?
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Bầu không khí trong xe BMW yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng cần gạt nước đẩy những bông tuyết ra nghe phá lệ rõ ràng.
"Khụ khụ, cái đó, Trần lão sư, nhìn một chút là tôn trọng."
Thẩm Lãng ngượng ngùng cười một tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí ngột ngạt hiện tại: "Cứ nhìn mãi là tôn trọng mãi, ngươi nói xem ta nói có đạo lý không?"
"Tới tới tới, ngươi nói xem, có đạo lý gì?"
Trần Tú Ninh nghiêng đầu đi, thẹn quá thành giận trừng mắt Thẩm Lãng.
Ánh mắt sắc bén này, giống hệt như ánh mắt của Trần Tú Ninh khi răn dạy Thẩm Lãng trên hành lang hồi cao trung.
【1: Bởi vì chân của lão sư ngươi xinh đẹp, da thịt cân đối, ta mới nhìn mãi như vậy chứ, nếu là loại thô kệch khó coi kia, đưa tới trước mặt ta cũng không thèm nhìn. 】 【2: Xin lỗi Trần lão sư, ngươi có thể đừng nói với cha ta không, sau này ta không dám nhìn lén chân ngươi nữa. 】 【3: Ngươi đùa à, bên cạnh có đại mỹ nữ tự mình cởi tất chân, cảnh tượng hương diễm như vậy mà ta không nhìn nhiều vài lần, thì sao, ngươi muốn lão tử tổn thọ à? 】 Nếu là trước kia, ánh mắt này của Trần Tú Ninh, thật sự có thể dọa được Thẩm Lãng.
Nhưng Thẩm Lãng bây giờ da mặt còn dày hơn cả góc tường thành, làm sao lại bị dọa được chứ?
"Bởi vì chân của lão sư ngươi xinh đẹp, da thịt cân đối, ta mới nhìn mãi như vậy đây này."
Thẩm Lãng đàng hoàng trịnh trọng giải thích: "Nếu là loại thô kệch khó coi kia, đưa tới trước mặt ta cũng không thèm nhìn."
【 Đinh! Độ thiện cảm của Trần Tú Ninh đối với túc chủ tăng lên 2 điểm, hiện tại là 20 điểm, mời không ngừng cố gắng. 】 "Ngươi ngươi ngươi..."
Trần Tú Ninh xấu hổ nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì để phản bác Thẩm Lãng đã trở nên mặt dày vô sỉ như bây giờ.
Chết hơn nữa là, vào lúc mấu chốt này, lời khen mang tính đùa giỡn trắng trợn này, Trần Tú Ninh thế mà lại rất hưởng thụ!!
"Đáng chết, ta lẽ ra không nên lên xe của tiểu tử này!"
Trần Tú Ninh ôm đầu, điên cuồng thầm nghĩ.
Nàng bây giờ hận không thể đem đôi tất chân vừa cởi ra, hung hăng nhét vào miệng tiểu tử này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận