Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 481: nhà ai nữ sinh tỏ tình, nói nhiều như vậy thô tục a?

Chương 481: Nữ sinh nhà ai tỏ tình mà lại nói nhiều lời thô tục như vậy?
Thẩm Lãng cầm chiếc hộp gỗ có bề ngoài tinh xảo này, nhìn thấy khẩu súng ngắn đen kịt bên trong, rồi lại nhìn Diệp Nhất Nam với vẻ mặt chăm chú trước mắt, không khỏi có chút cảm động.
Chuyện này giống như một gã trai nghèo túng, để mắt đến vị thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, quyền thế hiển hách.
Thế nhưng cha mẹ nàng lại cực lực phản đối mối quan hệ này, vị thiên kim nhà giàu lại không những không chê bai xuất thân của ngươi, mà còn vụng trộm sử dụng tài nguyên trong nhà để giúp ngươi lập nghiệp phát tài.
Việc này đối với tiểu phú bà không chỉ đơn giản là sử dụng tài nguyên trong nhà.
Đây chính là thứ vũ khí tối thượng của nhân loại nha, cứ như vậy mà ngang nhiên trộm từ văn phòng của ba nàng ra, không chút do dự giao cho ngươi, điều đó cho thấy trong lòng nàng, ngươi đơn giản là còn quan trọng hơn cả cha mẹ nàng.
“Cảm ơn ngươi, Nhất Nam.” Thẩm Lãng thật lòng nói lời cảm ơn, kỳ thực trong lòng hắn vẫn luôn rất áy náy với tiểu phú bà.
“Cảm ơn cái rắm gì chứ, ngươi đừng có lằng nhà lằng nhằng làm lão tử thấy ngại đấy. Khẩu súng này ngươi cất cho kỹ, khoảng thời gian này ta không thể đến tìm ngươi chơi được đâu.” Đây là lần đầu tiên Diệp Nhất Nam thấy Thẩm Lãng có bộ dạng cảm kích thế này, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ liếc xéo hắn một cái, rồi lập tức dặn dò với giọng điệu nặng nề.
“Ngươi cũng cố gắng đừng đến tìm ta, chúng ta cứ ở trên Wechat trò chuyện là được, nếu ngươi qua đây bị cha ta thấy được, ngươi thật sự sẽ chết đấy.”
【1: Rùa đen rụt cổ: Ngọa Tào, đáng sợ như vậy sao? Vậy sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa, chúng ta sau này cũng đừng liên lạc nữa đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm. {Không đề cử}】 【2: Lời nói thâm tình: Nhất Nam, đã như vậy, vậy chúng ta liền mang hành lý cao chạy xa bay đi, chúng ta đi máy bay đến một quốc gia mà cha mẹ ngươi cũng không tìm tới để sinh sống. {Đề cử}】 【3: Nói đùa: Sợ cái rắm, trả lại súng lục cho cha ngươi đi, qua mấy ngày ta kiếm cho ngươi cả thanh AK, chính ta lại làm một khẩu Lai Phúc, hai ta cùng cha ngươi trung môn đối thư, để mẹ ngươi làm trọng tài. {Mãnh liệt đề cử}】
Phân tích lựa chọn 3: Dưới tình huống tràn đầy áp lực này, nữ sinh chắc chắn hy vọng nam sinh có thể đứng ra thay nàng chia sẻ áp lực, dùng giọng điệu đùa giỡn để bày tỏ rằng mình sẽ cùng nàng đối mặt với áp lực đến từ cha mẹ.
“Sợ cái rắm gì, trả khẩu súng lục lại cho cha ngươi đi.” Thẩm Lãng đưa hộp gỗ chứa súng ngắn trả lại cho Diệp Nhất Nam.
“Qua mấy ngày ta kiếm cho ngươi cả thanh AK, chính ta lại làm một khẩu Lai Phúc, hai ta cùng cha ngươi trung môn đối thư, để mẹ ngươi làm trọng tài.”
“A? Thật đó à?” Diệp Nhất Nam ôm hộp gỗ, ngây ngốc nhìn Thẩm Lãng: “Nhưng mà ta không biết dùng súng đâu, ta không giúp được ngươi.”
“Ha ha ha, lão tử nói đùa thôi, ngươi cái đồ B này sao lại không biết đùa thế?” Thẩm Lãng đặt tay lên hai vai Diệp Nhất Nam, nói nghiêm túc.
“Yên tâm, đợi ta xử lý xong chuyện khác, ta sẽ đích thân đến nhà nói chuyện thẳng thắn với cha mẹ ngươi về mọi chuyện. Nếu chuyện gì cũng để ngươi gánh vác, chẳng phải ta thật sự thành kẻ ăn bám rồi sao?”
【 Keng! Độ thiện cảm của Diệp Nhất Nam đối với ký chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 100 điểm, đã không thể tiếp tục tăng, đối phương đã xem ngươi là người quan trọng nhất. 】
“Nhưng mà, nhưng mà, cha ta thật sự biết dùng súng bắn ngươi đó.” Diệp Nhất Nam ôm hộp gỗ, vừa tủi thân vừa bất lực lẩm bẩm, hai hàng nước mắt trong veo vẫn bất giác trượt xuống.
Sau khi nước mắt lướt qua gương mặt tinh xảo trắng nõn, Diệp Nhất Nam mới một tay ôm hộp gỗ, giơ cổ tay lên lau nước mắt.
Ngoại trừ trên giường, Thẩm Lãng chưa từng thấy Diệp Nhất Nam khóc bao giờ, thầm nghĩ quả nhiên là nữ sinh xinh đẹp, khóc lên cũng thật là sở sở động lòng người.
Mấy ngày nay Diệp Nhất Nam quả thực chịu áp lực rất lớn.
Một bên là chàng trai mình yêu thích, một bên là cha mẹ mình.
Cho dù quan hệ giữa Diệp Nhất Nam và cha mẹ không tốt, nhưng cuối cùng cũng sẽ không làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, thế nhưng cũng không thể bỏ mặc một bên để chọn bên còn lại.
Ban đầu Diệp Nhất Nam còn định bụng nếu thật sự không còn cách nào khác, sau này sẽ thường xuyên lén lút qua lại với Thẩm Lãng.
Ai ngờ được Thẩm Lãng lại chủ động đứng ra thay nàng chia sẻ áp lực. Dưới tình huống này, cái cách làm tạo cảm giác an toàn tuyệt đối của Thẩm Lãng, nữ sinh nào cũng không chống đỡ nổi.
“Không sao cả, bắn thì bắn thôi.” Thẩm Lãng thờ ơ nhún vai, đưa tay lau nước mắt cho Diệp Nhất Nam: “Ngược lại nếu ông ấy bắn ta, ta liền ‘bắn’ ngươi, như vậy chúng ta ai cũng không nợ ai.” Diệp Nhất Nam vốn đang sụt sịt, nghe lời này của Thẩm Lãng xong, nàng lập tức đỏ bừng mặt, nghiêng người đi, khẽ mắng một câu.
“Cút mẹ ngươi đi! Lão tử đang cảm động đây này, ngươi cái đồ B này lúc nào cũng như vậy.”
“Chậc, sự xấu hổ của ngươi rốt cuộc là sao thế hả? Cái sự tương phản này ngươi diễn đạt đến mức ta cũng không hiểu nổi.” Thẩm Lãng dở khóc dở cười vuốt tóc.
“Đi đi, đem súng trả về đi, giữa ban ngày đừng có lấy ra khoe khoang khắp nơi, coi chừng bị mấy chú mũ cối bắt đi đó.” Nhìn thời gian trên điện thoại, Thẩm Lãng cảm thấy đã đến lúc phải đi, liền hất cằm về phía Diệp Nhất Nam.
“Mà thôi, hai ngày nữa ta sẽ đến nói chuyện với cha mẹ ngươi, mọi chuyện đã có ta đây rồi, yên tâm.”
“Ừm, ta biết rồi.” Diệp Nhất Nam ngoan ngoãn đáp lời, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lãng cũng nhiều thêm một phần vui mừng vì có thể dựa dẫm.
“Thẩm Lãng!” Lúc Thẩm Lãng đi được một đoạn, Diệp Nhất Nam đang ôm hộp gỗ đột nhiên cất tiếng gọi hắn lại.
“Sao thế?” Thẩm Lãng quay đầu nhìn nàng: “Nói trước nha, bây giờ không rảnh ‘dạy dỗ’ ngươi đâu, buổi chiều còn có việc phải làm.”
“Ta đâu có đói khát như vậy!” Diệp Nhất Nam đỏ mặt mắng.
“Vậy thì có chuyện gì?” Thẩm Lãng nghiêng đầu, tò mò nhìn Diệp Nhất Nam đang ngập ngừng muốn nói.
“Mẹ nó, ta thích ngươi, Thẩm Lãng! Thật sự rất JB thích ngươi!!” Diệp Nhất Nam đứng bên cạnh đài phun nước, hai tay ôm chặt hộp gỗ, trút hết tình cảm đã kìm nén bấy lâu trong lòng, giọng nói kiên định mà chân thành vang vọng quanh biệt thự.
Ngay lúc Thẩm Lãng ngẩn người, một cơn gió nhẹ thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mềm mại của Diệp Nhất Nam, làm tóc dài của nàng bay lên, mềm mại như lụa che khuất gương mặt tinh xảo động lòng người của nàng.
Dưới mái tóc đen óng, Diệp Nhất Nam đang ôm hộp gỗ lộ ra hai hàm răng trắng tinh như hạt kê, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào.
“Thật hay giả thế? Ta luôn cảm thấy ngươi, cái đồ B này, coi trọng là thân thể của ta chứ không phải nội tâm của ta.” Thẩm Lãng ra vẻ nghi ngờ nhìn nàng.
“Với lại, nữ sinh nhà ai tỏ tình mà lại nói nhiều lời thô tục như vậy hả? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, sắp xếp lại lời nói đi.”
“Đương nhiên là thật ~” Diệp Nhất Nam vừa kiêu ngạo vừa tự hào hừ một tiếng, sau đó xấu hổ quay lưng đi: “Ta không nói nữa đâu ~ Cút nhanh đi.”
“Được được được, ta lăn đây.” Giọng nói thờ ơ không chút sợ hãi của Thẩm Lãng từ phía sau truyền đến. Lúc Diệp Nhất Nam quay đầu lại, Thẩm Lãng đã lái xe rời khỏi biệt thự.
Ngay lúc Diệp Nhất Nam ôm hộp gỗ chuẩn bị mang trả về, tiếng thông báo Wechat trên điện thoại vang lên.
Diệp Nhất Nam giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra mở xem.
Ngủ một giấc hừng đông: “Đồ thối tha, lão tử cũng rất JB thích ngươi, loại chân thật hơn cả vàng ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận