Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 89: Ngươi làm sao luôn tưởng loại chuyện này mà

Tắm rửa xong, Thẩm Lãng mặc chiếc áo ngủ rộng rãi của cha vợ, đi vào căn phòng đã được mẹ vợ dọn dẹp sạch sẽ và nằm xuống.
Căn hộ của phụ mẫu Tô Nhạc Tuyên đúng là một căn hộ lớn bốn phòng ngủ một phòng khách.
Ngoài căn phòng của Thẩm Lãng, bên cạnh còn có một phòng ngủ phụ dùng để nghỉ ngơi.
Hai vợ chồng thường xuyên có bạn bè làm ăn lui tới thăm hỏi, hai căn phòng này chính là chuẩn bị cho bạn bè thân thích, khi không có ai ở cũng có thể dùng để chứa đồ đạc.
Tiểu khu Ngự Long Loan còn thuộc khu vực trường học tốt, bên cạnh chính là trường ĐH Giao Thông nổi tiếng nhất thành phố Giang Hải, một trường danh tiếng hàng đầu cả nước.
Bởi vậy giá nhà ở tiểu khu Ngự Long Loan cao đến kinh người, một mét vuông ít nhất cũng phải năm sáu vạn trở lên.
Ngoại trừ Thang Thần Nhất Phẩm nổi tiếng, tiểu khu Ngự Long Loan có thể nói là tiểu khu có giá nhà đắt nhất thành phố Giang Hải.
Những người ở đây trên cơ bản đều là chủ doanh nghiệp hoặc gia đình rất có tài sản.
Ở thành phố Giang Hải không có tiểu khu nào thứ hai như Ngự Long Loan.
Khi Thẩm Lãng cùng Tô Nhạc Tuyên lái xe đến đây, liền biết tiểu khu này đúng là của bà chủ nhà Hạ Thục Di.
Là người địa phương ở thành phố Giang Hải, Thẩm Lãng biết rõ tiểu khu Ngự Long Loan quý hiếm đến mức nào.
Tiểu khu tấc đất tấc vàng này, ban đầu thuộc về một đại lão bản thần bí họ Tần.
Mấy năm trước còn từng thuộc về tập đoàn Tô Thị, doanh nghiệp hàng đầu một thời của thành phố Giang Hải.
Lại về sau, không biết vì lý do gì, Tần lão bản này thế mà lại bán khu nhà gần trường học chắc chắn sinh lời này cho người khác.
Tin tức này năm đó cực kỳ gây sốc, mỗi ngày không ngừng hiện lên trong các quảng cáo rác, còn kéo theo một số tiêu đề kiểu thuyết âm mưu, thu hút không ít sự chú ý của người dân địa phương.
Thẩm Lãng không tìm hiểu quá nhiều về tài sản cùng bối cảnh gia đình của bà chủ nhà.
Nhưng nàng có thể tiếp quản một tòa "kim sơn" lớn như vậy, cho thấy bối cảnh của Hạ Thục Di cũng không phải là một Bao Tô Bà tầm thường.
Biết đâu còn quen biết cả vị Tần tiên sinh chưa từng lộ diện kia.
"Hy vọng sau này không xảy ra chuyện rắc rối gì."
Ở trong khu nhà của Hạ Thục Di, Thẩm Lãng nghĩ nếu sau này thường xuyên đến thăm lão lưỡng khẩu, không chừng thật sự sẽ chạm mặt bà chủ nhà.
Tuy Hạ Thục Di từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của Thẩm Lãng.
Nhưng tâm tư phụ nữ, ai dám chắc là sẽ không thay đổi chứ?
"Được rồi, đến lúc đó rồi nói."
Thẩm Lãng lười nghĩ những chuyện chưa xảy ra này, luôn cảm thấy mình giống như đang lo bò trắng răng.
Ở hoàn cảnh xa lạ, lại còn ở nhà bạn gái, Thẩm Lãng lại không buồn ngủ lắm, hắn liền lấy điện thoại di động ra lướt Đẩu Âm.
Đúng lúc này, cửa phòng từ từ mở ra.
Mặc đồ ngủ, Tô Nhạc Tuyên lén lén lút lút khom lưng như mèo, giống như khủng long bạo chúa, rón rén ngồi xuống bên giường Thẩm Lãng.
"Hì hì, Thẩm heo, ngươi ngủ chưa?"
"Sao ngươi lại tới đây?"
Thẩm Lãng mừng rỡ ngồi trên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Tô Nhạc Tuyên, vui mừng như điên hỏi: "Có phải muốn ngủ cùng ta không? Tới đây tới đây!"
Tô Nhạc Tuyên vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu lam mỏng manh, vừa ngồi xuống mép giường Thẩm Lãng, một làn hương thơm sữa tắm thoảng đến.
Dưới quần ngủ là một đôi chân ngọc trắng nõn đi dép lê trong nhà mát mẻ, lộ ra mười ngón chân hồng nhuận thanh tú phấn nộn, nghịch ngợm cong lên cong xuống, rất đáng yêu hoạt bát, Thẩm Lãng nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
Đối với một người "chân khống" nghiêm trọng như Thẩm Lãng mà nói, đôi chân "tú sắc khả xan" này, mỗi ngón chân đều như viên kẹo que Alps của hắn.
"Phi, nghĩ gì thế!"
Tô Nhạc Tuyên mặt hơi ửng hồng, hừ một tiếng, các ngón chân theo bản năng rụt vào trong dép: "Ta chỉ qua đây xem ngươi ngủ có quen không thôi."
"Không quen, không quen."
Thẩm Lãng lắc đầu liên tục, tranh thủ thời gian nhích mông qua, thuần thục ôm Tô Nhạc Tuyên vào lòng: "Ta lần đầu tiên tới nhà ngươi, ta rất căng thẳng, hay tối nay ngươi ở lại với ta đi."
"Ta mới không tin ngươi, mau buông ta ra, đợi lát nữa mẹ ta nhìn thấy thì sao."
Tô Nhạc Tuyên im lặng giãy giụa yếu ớt một lát, sau đó vẫn tựa khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ vào ngực Thẩm Lãng, nói lời khẩu thị tâm phi.
"Hừ, lần nào cũng động thủ động cước, sớm biết đã không tới."
Tô Nhạc Tuyên vốn dĩ là mò sang để được gần gũi với Thẩm Lãng.
Nhưng vì sự kiêu ngạo và e dè vốn có của con gái, nàng vẫn tìm vài cái cớ, giữ lại chút tính tình "ngạo kiều" và thất thường của mình.
"Hì hì, nếu ngươi không đến, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi."
Thẩm Lãng dụi vào mái tóc thơm của Tô Nhạc Tuyên: "Lúc ngươi đến nhà ta, đều vào phòng ta mà, cả ngày hôm nay ta còn chưa vào phòng ngươi đâu."
"Ta mới không cho ngươi vào."
Tô Nhạc Tuyên đắc ý nói: "Cha ta muốn vào phòng ta, cũng phải nói trước với ta một tiếng đó!"
"Được, vậy không vào phòng ngươi."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tô Nhạc Tuyên, mập mờ thấp giọng hỏi: "Chuyện chúng ta đã hẹn lần trước, còn giữ lời không?"
"Cái, cái gì cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì."
Cảm nhận được hơi thở nặng nề của Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, bắt đầu giả ngốc.
"Ngươi hiểu mà."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng cọ vào vành tai hồng phớt của Tô Nhạc Tuyên, bất động thanh sắc ôm eo thon của nàng, rồi đưa tay giữ lấy hai chân Tô Nhạc Tuyên, lúc này mới lặng lẽ không tiếng động ôm cả người nàng đặt ngồi lên giường.
"Thẩm Lãng, ngươi làm gì vậy. . ."
Tô Nhạc Tuyên căng thẳng kích động ấn lấy bàn tay to đang dần dần đi lên của Thẩm Lãng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nhắc nhở: "Làm ơn đi, đây là nhà ta nha, cha mẹ ta còn ở phòng bên cạnh đó!"
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu."
Thẩm Lãng vuốt ve gương mặt nóng hổi của Tô Nhạc Tuyên, dịu dàng nói: "Ta chỉ muốn tâm sự với ngươi không được sao?"
Phụ mẫu Tô Nhạc Tuyên ở ngay phòng bên cạnh, Thẩm Lãng đúng là sẽ không làm gì nàng ở trong nhà này.
Hôm nay lần đầu gặp cha mẹ nàng, còn được mẹ vợ nhiệt tình mời ở lại ngủ.
Nếu lại làm ra chuyện gì đặc biệt với con gái nàng, vậy thì có chút không tôn trọng lão lưỡng khẩu.
Đương nhiên cơ hội tốt như vậy cũng không thể lãng phí, có thể nhân lúc không khí đang tốt, tiếp thêm chút dũng khí cho Tô Nhạc Tuyên.
Chờ đến lúc thật sự muốn làm đại sự, phản ứng của Tô Nhạc Tuyên sẽ không quá kháng cự.
"Vậy thì nói chuyện phiếm, không cho phép... cái kia."
Chính Tô Nhạc Tuyên cũng ngại không nói tiếp nữa.
"Hì hì, vậy nói chuyện phiếm thôi."
Thẩm Lãng chủ động mở đầu chủ đề: "Hôm nay ta biểu hiện thế nào? Có ổn không?"
"Ừm ừm, giơ ngón cái cho ngươi!"
Tô Nhạc Tuyên quen thuộc với các meme hot trên mạng, hoạt bát vui vẻ giơ ngón tay cái lên.
Biểu hiện hôm nay của Thẩm Lãng quả thật khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Ngay cả người có khả năng phản đối chuyện tình cảm của hai người nhất là cha nàng, Tô Chấn Đông, cũng bị Thẩm Lãng dỗ dành đến mức như biến thành một người khác.
"Vậy ta biểu hiện tốt như vậy, có thưởng gì không? Ví dụ như hôn một cái?"
"Ai nha ngươi... Sao ngươi cứ luôn nghĩ đến chuyện này thế hả, thật là háo sắc!"
Tô Nhạc Tuyên vừa tức vừa xấu hổ đập Thẩm Lãng một cái.
Nhưng nghĩ đến lão lưỡng khẩu ở ngay phòng bên cạnh, nói không chừng đã ngủ say rồi, Tô Nhạc Tuyên vẫn có chút rung động.
Dù sao người trước mắt là chàng trai mình thích, lại còn là mối tình đầu của mình.
Sau này còn phải cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân, hôn một cái thì có sao đâu? Dù sao nụ hôn đầu cũng đã cho tên xấu xa này rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận