Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 51: Có muốn hay không ta cùng ngươi nha Hạ tỷ?

Chương 51: Có muốn ta ngủ cùng ngươi không Hạ tỷ?
Đêm khuya có một trận mưa nhỏ, những hạt mưa li ti rơi trên kính cửa sổ khách sạn, phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao dần, cơn mưa mùa hạ mang theo hơi lạnh cũng dần tạnh, ánh nắng xuyên qua tầng mây rải xuống mặt đất, ấm áp và trong trẻo.
Tiếng ve mùa hạ bắt đầu kêu râm ran như phát điên, một ngày nắng gắt như lửa lại bắt đầu.
Trên chiếc giường lớn lộn xộn trong khách sạn.
Thân thể mềm mại của Hạ Thục Di nép sát vào Thẩm Lãng, mái tóc đen nhánh dày dặn xoã tung hai bên gương mặt ửng hồng của nàng.
"Ừm ~ "
Trong miệng Hạ Thục Di khe khẽ phát ra một tiếng mê sảng yếu ớt, thân thể uyển chuyển trong giấc mộng vô thức cựa quậy mấy lần, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở nụ cười mãn nguyện.
Thẩm Lãng sau khi tỉnh lại, ôm thân thể mềm mại như ngọc của Hạ Thục Di, tinh thần phấn chấn tựa vào đầu giường, ngây người.
Đêm qua, độ thiện cảm của Hạ Thục Di đối với Thẩm Lãng cuối cùng cũng đã đột phá 100 điểm!
【 Đinh! Độ thiện cảm của Hạ Thục Di đối với túc chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 100 điểm, chúc mừng túc chủ thành công khiến độ thiện cảm của Hạ Thục Di đạt tới 100 điểm! 】 【 Đinh! Độ thiện cảm của Hạ Thục Di đối với túc chủ đạt tới 100, nhận được một rương báu thần bí, xin hỏi có mở ra không? 】 Thẩm Lãng liếc nhìn Hạ Thục Di vẫn còn đang ngủ say, không chút do dự nói: "Mở ra."
【 Đinh! Chúc mừng túc chủ nhận được 20 điểm kỹ năng! 】 "Ừm? Đây là thứ gì?"
Thẩm Lãng tò mò hỏi trong đầu: "Hệ thống, điểm kỹ năng này dùng để làm gì?"
【 Điểm kỹ năng có thể dùng để cường hoá các hạng năng lực của túc chủ, như: Sáng tác, ca hát, vận động, lái xe... 】 【 Đối với một năng lực bất kỳ của người bình thường, trạng thái hoàn toàn tinh thông là 10 điểm. 】 【 Túc chủ có tổng cộng 20 điểm kỹ năng, có thể nâng hai hạng năng lực của bản thân lên trạng thái cấp tối đa, cũng có thể căn cứ yêu cầu của bản thân để tiến hành phân phối đồng đều. 】 "Thì ra là thế."
Điểm kỹ năng này đơn giản là có thể dùng để nâng cao các năng lực của bản thân.
Ví dụ như dùng điểm kỹ năng vào năng lực ca hát, thì kỹ thuật ca hát của Thẩm Lãng sẽ được nâng cao.
Sử dụng càng nhiều điểm kỹ năng, giọng hát của Thẩm Lãng sẽ càng tốt, hát cũng càng hay hơn.
"Coi như là phần thưởng không tệ."
Thẩm Lãng thầm đánh giá, dự định về nhà rồi từ từ suy nghĩ xem nên dùng những điểm kỹ năng này vào đâu.
Lướt Đẩu Âm một lúc, Hạ Thục Di mới mơ màng tỉnh lại trong chăn ấm, đôi mắt đẹp lười biếng và đầy ỷ lại, lặng lẽ nhìn tên đại nam hài xấu xa này.
"Đói bụng không?"
Thẩm Lãng vuốt ve tấm lưng mịn màng của Hạ Thục Di, cười hỏi: "Có muốn ta đi mua chút đồ về cho ngươi ăn không?"
Hạ Thục Di khe khẽ lắc đầu, vừa khâm phục vừa tò mò hỏi: "Ngươi tỉnh bao lâu rồi, không thấy mệt sao?"
"Có chút."
Thẩm Lãng rúc vào trong chăn, ôm thân thể ấm áp như ngọc của Hạ Thục Di vào lòng: "Nhưng mà, không phải ta đang được tỷ bao nuôi sao, vậy thì chắc chắn phải tận tụy một chút đúng không?"
"Ba hoa."
Hạ Thục Di liếc Thẩm Lãng đầy phong tình vạn chủng, nhưng vẫn vui vẻ rúc vào lòng ngực hắn.
. . . .
Sau khi trả phòng khách sạn, Thẩm Lãng đỡ lấy Hạ Thục Di bước đi không vững, đi xuống bãi đỗ xe tầng hầm lấy xe.
"A ~ "
Vừa ngồi vào xe, Hạ Thục Di liền mệt mỏi ngáp một cái: "Về đến nơi ta phải ngủ bù một giấc."
"He he, có muốn ta ngủ cùng ngươi không Hạ tỷ?"
Thẩm Lãng nắm vô lăng, hỏi đầy hứng thú.
"Lái xe của ngươi đi."
Hạ Thục Di giận dỗi liếc Thẩm Lãng một cái, đối với tên này bây giờ nàng đúng là vừa yêu vừa sợ.
Tư tưởng của Hạ Thục Di khá truyền thống, trước đây nàng không hiểu tại sao đám tỷ muội kia lại thích tìm loại tiểu nam sinh trẻ tuổi này.
Mỗi khi thấy bọn tỷ muội dẫn tiểu nam sinh liếc mắt đưa tình, Hạ Thục Di lại cảm thấy một trận ớn lạnh.
Nàng cảm thấy những tiểu nam sinh chừng hai mươi tuổi mới ra xã hội này, vừa không chín chắn, đầu óc cũng chẳng lanh lợi gì.
Chẳng lẽ những tỷ muội này không cảm thấy xấu hổ sao? Chênh lệch nhiều tuổi như vậy, những tiểu nam sinh kia đều đáng tuổi con trai các nàng, các nàng thật sự xuống tay được sao?
Nhưng từ khi tiếp xúc với Thẩm Lãng mấy ngày nay, Hạ Thục Di mới cuối cùng hiểu được ý nghĩa trong đó.
Lái xe về tiểu khu, Thẩm Lãng đỡ Hạ Thục Di đi vào thang máy.
Vừa đến cửa nhà Hạ Thục Di, Thẩm Lãng phát hiện Lý Liễu Tư đang đứng ngơ ngác ở cửa nhà nàng, trong tay còn cầm ba trăm đồng tiền.
"Chủ nhà a di."
Lý Liễu Tư bước nhanh những bước nhỏ tới, thấy bà chủ nhà có vẻ mặt không được tự nhiên, không khỏi hơi lo lắng hỏi: "Ngài sao vậy?"
Hạ Thục Di đã giảm cho Lý Liễu Tư một nửa tiền thuê nhà, còn mua cho nàng không ít đồ dùng sinh hoạt, Lý Liễu Tư rất cảm kích bà chủ nhà tốt bụng này.
"Không, không có gì, chân hơi đau, trên đường gặp được Tiểu Thẩm, nên nhờ hắn dìu ta một đoạn." Hạ Thục Di cười gượng: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"
"Vâng, đầu tháng rồi, ta muốn gửi tiền thuê nhà cho ngài."
Lý Liễu Tư đưa ba tờ tiền mặt nhàu nát cho Hạ Thục Di, sau đó hơi ngập ngừng nói.
"Chủ nhà a di, tiền điện nước, ta có thể khất mấy ngày được không ạ? Nhưng ta sẽ trả sớm thôi, gần đây ta vẫn luôn làm thêm ở tiệm cơm, sắp được lĩnh lương rồi."
Hạ Thục Di nhìn những tờ tiền mặt nhàu nát trong tay Lý Liễu Tư, không khỏi có chút đau lòng cho cô nương số khổ này.
Muốn trực tiếp miễn tiền thuê nhà cho nàng, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Ánh mắt Hạ Thục Di liếc qua Lý Liễu Tư đang rụt rè và Thẩm Lãng, dường như nghĩ ra điều gì đó, sảng khoái nói: "Không cần đâu, tối qua Tiểu Thẩm đã trả giúp ngươi rồi."
"Đúng vậy, tối qua ta đã trả giúp ngươi rồi."
Thấy Hạ Thục Di muốn giúp đỡ, Thẩm Lãng liền thuận nước đẩy thuyền nhận lấy ân tình này: "Số tiền này ngươi cứ giữ lấy mua chút thuốc bổ cho bà ngươi đi."
"Không, không được đâu."
Lý Liễu Tư kích động lắc đầu, kiên quyết đưa ba trăm đồng cho Thẩm Lãng: "Tiền thuê nhà ta trả ngươi trước, tiền điện nước đợi ta lĩnh lương sẽ trả lại cho ngươi sau."
"Ai nha cô nương ngốc, bà ngươi hiện đang bệnh nằm viện, việc gì cũng cần tiền, số tiền này ngươi cứ giữ lấy trước đi."
"Nhưng mà..."
Lý Liễu Tư do dự nhìn ba trăm đồng nhàu nát trong tay.
"Thật sự không được thì ngươi cứ ghi nợ lại đi."
Hạ Thục Di không lay chuyển nổi nha đầu quật cường này, đành dịu dàng an ủi: "Chờ ngươi tốt nghiệp đi làm kiếm được tiền rồi, trả lại cho hắn cũng không muộn mà."
"Vâng."
Lý Liễu Tư lúc này mới kiên định gật đầu, vô cùng cảm kích nói với Thẩm Lãng: "Cảm ơn ngươi, Thẩm Lãng. Chờ sau này ta đi làm có tiền rồi, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận