Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 238: Ngươi là người thứ nhất đi ta quê quán bạn gái!

"Suốt ngày mở miệng nói tục, ngươi là con gái, có thể học chút gì tốt đẹp hơn không?"
Thẩm Lãng bực bội thở dài, lại có tâm trạng ưu sầu như một ông bố già đối mặt với đứa con gái hư hỏng.
Hắn biết câu nói này của Diệp Nhất Nam chỉ là trêu chọc, thậm chí còn mang cả ý nũng nịu trong đó.
Theo nhận thức của Diệp Nhất Nam, 'ngu xuẩn' hẳn là có nghĩa giống như 'đồ đần'.
Tiểu phú bà chắc chắn không biết rằng giữa hai cách gọi đùa là 'ngu xuẩn' và 'đồ đần' lại có ý nghĩa khác nhau một trời một vực.
Giống như Thẩm Lãng và Triệu Tử Khang, những người bạn thân ngủ chung một giường, thỉnh thoảng mắng đối phương một câu 'ngu xuẩn' là rất bình thường.
Nếu là bạn bè mới quen, mà Diệp Nhất Nam dùng cách gọi đùa này trêu chọc đối phương, người nào tính tình hơi nóng nảy một chút, không chừng liền muốn động thủ đòi lại công bằng.
Diệp Nhất Nam quả nhiên hơi kinh ngạc: "A? Từ này tục lắm sao? Chẳng phải chỉ có nghĩa là đồ đần thôi sao?"
"Thôi được rồi, không sao hết, tục một chút thì cứ tục một chút đi, lời thô tục không nói ra miệng, thì lòng dạ cũng theo đó mà ô uế thôi."
Thẩm Lãng cười lắc đầu, không muốn đi sửa cách nói chuyện của tiểu phú bà, dù sao thì nàng cũng không có bạn bè nào ngoài đời thực.
Huống chi, coi như bị Diệp Nhất Nam mắng, thì có mấy người dám mạnh miệng cãi lại chứ?
"Hôm nay chúng ta sẽ đến nhà ông bà của ta, bố mẹ ta và hai đứa em gái của ta đều ở đó."
Thẩm Lãng tiếp tục lái xe, tay phải đưa ra khoa tay một cái ở giữa hai người, nghiêm túc nhắc nhở.
"Với mối quan hệ của chúng ta hiện tại, ngươi biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói chứ?"
"Biết."
Trước khi lên xe, Diệp Nhất Nam vốn đang rất vui vẻ.
Nhưng khi nghe được câu nhắc nhở phân rõ giới hạn này của Thẩm Lãng, nàng không hiểu sao lại thấy có chút buồn bã, Vẻ mặt nàng trở nên u buồn thấy rõ, đôi môi anh đào hơi vểnh lên tỏ vẻ bất mãn, nàng im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Chỉ để lại cho Thẩm Lãng một góc nghiêng tuyệt mỹ đầy vẻ ấm ức, cùng một vành tai thon dài trắng nõn phớt hồng.
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt, chỉ còn nghe rõ tiếng gió ấm thổi ra từ máy điều hòa.
Thẩm Lãng dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, thầm nghĩ sự trưởng thành về mặt cảm xúc của tiểu phú bà này thật nhanh quá, bây giờ vậy mà đã biết ghen tuông với mình rồi.
Nghĩ đến việc Diệp Nhất Nam đã giúp đỡ mình nhiều như thế, còn chính mình thì lại luôn xem tiểu phú bà như một thứ vũ khí để lợi dụng, lương tâm Thẩm Lãng lập tức bị dày vò, cắn rứt điên cuồng.
Rõ ràng là mình đã đối xử tệ bạc với Diệp Nhất Nam, thế mà tiểu phú bà không những bỏ qua hiềm khích trước đó, ngược lại còn giúp mình nhiều việc như vậy, Còn mình thì chưa bao giờ đối xử với nàng như bạn gái thật sự, ngày thường thậm chí còn chưa từng cung cấp chút giá trị cảm xúc nào cho nàng.
Việc này có phải là có chút...
【1: Mấy bạn gái khác của ta đều chưa từng về quê cùng ta đâu, bảo bối, ngươi là người đầu tiên đó nha. 】 【2: Nếu ngươi không biến thái như vậy, ta thật sự sẽ rất thích ngươi đó. 】 【3: Lật tay tát cho nàng một cái, bảo nàng quay mặt lại đây, khóc lóc ưu tư giả bộ cho ai xem hả? 】 "Mấy bạn gái khác của ta đều chưa từng về quê cùng ta đâu."
Thẩm Lãng cũng mềm lòng, bèn an ủi: "Nghĩ kỹ lại thì, hình như ngươi đúng là người đầu tiên đến nhà ông bà của ta."
【 Đinh! Độ thiện cảm của Diệp Nhất Nam đối với túc chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 68 điểm, mời không ngừng cố gắng. 】 Diệp Nhất Nam không quay đầu lại, chỉ khẽ hừ một tiếng, Rụt cái cổ trắng ngần vào trong cổ áo lông mấy cái, ra vẻ kiêu ngạo không thèm để ý đến ngươi.
Nhưng Thẩm Lãng lại quan sát thấy vành tai thon dài trắng nõn của tiểu phú bà khẽ động đậy hai lần, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu, hẳn là nàng đã nghe được lời hắn vừa nói.
Cộng thêm độ thiện cảm vừa tăng lên, tiểu phú bà lúc này chắc hẳn đang vui thầm trong lòng.
"Nhất Nam."
Thẩm Lãng thân mật gọi tên Diệp Nhất Nam, đây là lần đầu hắn gọi nhũ danh của nàng.
Với người có tên ba chữ, chỉ cần gọi hai chữ nhũ danh của nàng, thì bất luận là cách gọi hay ngữ khí, đều sẽ tỏ ra vô cùng thân thiết.
Cách xưng hô như vậy giữa những người yêu nhau càng có thể làm tăng thêm bầu không khí mập mờ, 'giá trị' tuyệt đối không hề thua kém so với "Bảo bối" hay "Thân yêu".
"Hả? Sao vậy?"
Diệp Nhất Nam cứng ngắc quay đầu lại, cố nén niềm vui sướng trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Thẩm Lãng, nhưng hàng mi khẽ run đã sớm bán đứng tâm trạng của nàng.
"Có muốn ở lại chơi thêm vài ngày bên nhà ông bà của ta không."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mịn màng tinh tế của Diệp Nhất Nam, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ cười nói.
"Trước khi về, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo quanh quê ta chơi, nơi đó có rất nhiều phố cổ, còn có vô số món đồ chơi nhỏ kỳ lạ, ngươi chắc chắn sẽ thích."
"Ừm, nghe ngươi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng thân mật với mình như thế, Diệp Nhất Nam nhất thời không quen, giọng nói cũng bất giác mềm hẳn đi, có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà lo sợ).
"Mà này, vừa rồi ta không để ý kỹ, giờ mới phát hiện hôm nay ngươi ăn mặc xinh đẹp thật đó nha."
Thẩm Lãng bắt đầu cung cấp giá trị cảm xúc.
"Đẹp chỗ nào chứ, quấn kỹ như con chim cánh cụt thế này."
Đây là một câu khen theo công thức sáo rỗng đến không thể sáo rỗng hơn, vậy mà Diệp Nhất Nam lại vô cùng hưởng thụ, Nàng ngoài mặt thì vui vẻ khách sáo, nhưng lại còn thích thú cọ cọ hai chân vào nhau, trong lòng thì lâng lâng sung sướng.
"Không đâu ~ "
Thẩm Lãng siết chặt bàn tay nhỏ của tiểu phú bà, thành khẩn khen: "Bạn gái của ta mặc gì cũng đẹp hết!"
Trong lời nói này của Thẩm Lãng còn có sự biến đổi trong ngữ khí, tỏ ra đầy tự hào.
Xét theo thân phận và địa vị của Diệp Nhất Nam, từ nhỏ đến lớn nàng chắc chắn đã nghe đủ mọi lời ca ngợi và tán dương, có lẽ nghe đến mức tai cũng sắp đóng kén rồi.
Vì vậy, Thẩm Lãng không dùng những lời lẽ hoa mỹ, giàu tưởng tượng để khen nàng, điều đó không cần thiết, mà tiểu phú bà có khi còn nghe không hiểu.
Tính cách của Diệp Nhất Nam có phần giống như sự kết hợp giữa Tô Nhạc Tuyên và Lý Liễu Tư.
Tiểu phú bà bây giờ vừa có sự rạng rỡ tươi sáng như ánh mặt trời của Tô Nhạc Tuyên, lại vừa có sự đơn thuần của Lý Liễu Tư.
Chỉ cần đứng trên lập trường của bạn trai, khen một vài thứ mà các cô gái thường để tâm, Ví dụ như vóc dáng hoặc phong cách ăn mặc chẳng hạn, với tính cách đơn thuần của Diệp Nhất Nam thì đã đủ để nàng vui vẻ rất lâu rồi.
"Hì hì, thật hả?"
Diệp Nhất Nam cười tươi như hoa, chớp chớp mắt mấy cái.
Đây cũng là biểu hiện cho tính cách đơn thuần và thẳng thắn của nàng, cũng là điểm mà Thẩm Lãng thích nhất ở nàng.
Nàng sẽ không cùng Thẩm Lãng chơi trò đối nhân xử thế vòng vo phức tạp đó, cảm xúc trong lòng nghĩ gì đều viết hết cả lên mặt.
Trước đây Thẩm Lãng chính là nhìn trúng điểm này của Diệp Nhất Nam, nên mới trò chuyện với nàng lâu như vậy trên phần mềm mạng xã hội.
Thẩm Lãng nâng mu bàn tay mịn màng của Diệp Nhất Nam lên hôn một cái: "Ừm, thật."
"Hì hì, ngươi nói vậy làm ta có chút ngượng ngùng...."
Diệp Nhất Nam vui sướng cười khúc khích một tiếng, mọi cảm xúc ấm ức, buồn bực đều tan biến sạch sẽ.
Thẩm Lãng thầm nghĩ, cũng quá dễ dỗ rồi đi.
Nếu mấy cô bạn gái khác cũng dễ dỗ dành như Diệp Nhất Nam thế này, thì mình còn sợ cái Tu La tràng lông gà đó làm gì nữa!
"Thẩm Lãng, ta rất thích ngươi nha."
Diệp Nhất Nam nhẹ nhàng ôm lấy tay phải của Thẩm Lãng, nói với giọng đầy mong đợi.
"Đã lâu lắm rồi không nghe ngươi mắng ta, có thể mắng ta vài câu không? Hoặc là... có thể tát ta một cái được không?
Yên tâm đi, phía trước là đèn tín hiệu, sẽ không ảnh hưởng ngươi lái xe đâu, ta cho ngươi sờ chân nhé ~!"
Nhìn bộ dạng si mê đến ngây ngốc này của tiểu phú bà, khóe miệng Thẩm Lãng bực bội giật giật mấy cái, Hắn thầm nghĩ: Lần sau nếu phải kích hoạt năng lực của hệ thống, tuyệt đối phải chọn cái thứ ba!
Bạn cần đăng nhập để bình luận