Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 06: "Móa nó, ta không làm Goblin!"

Chương 06: "Ngọa Tào, ta không làm Goblin!"
Hai người vừa nói vừa cười đi đến một ngã rẽ có đèn đỏ, nụ cười trên mặt Tô Nhạc Tuyên chưa từng tắt.
Hắn không ngờ nam sinh trước mắt này lại hài hước như vậy, so với mấy nam sinh trong trường chỉ biết ngốc nghếch khoe khoang của cải để xin Wechat thì thú vị hơn nhiều.
Tô Nhạc Tuyên chú ý tới ngã rẽ phía trước, trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, nàng phải sang bên kia đường bắt xe buýt về trường học.
Đại học Châu Hải cách con phố ăn vặt này không xa, đi xe buýt chỉ hai trạm là tới.
Ngày thường, luôn có những sinh viên không chịu nổi đồ ăn ở nhà ăn, bắt xe buýt qua đây tìm đồ ăn.
"Không biết hắn có đi cùng đường không nhỉ..."
Tô Nhạc Tuyên đã có chút yêu thích cảm giác trò chuyện cùng nam sinh này, dù hai người mới quen nhau chưa đầy nửa canh giờ.
Tô Nhạc Tuyên cũng hơi kinh ngạc vì sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy.
"Ta phải sang bên kia đường bắt xe."
Đi đến chỗ đèn tín hiệu ở ngã rẽ, Tô Nhạc Tuyên cười, chỉ sang trạm xe buýt bên kia đường, thăm dò hỏi một tiếng: "Ngươi đi hướng nào?"
Thẩm Lãng nhất thời có chút nghẹn lời, tiểu khu hắn ở không cùng đường với Tô Nhạc Tuyên.
Nhưng mà nói chuyện lâu như vậy, Thẩm Lãng vẫn chưa xin được Wechat của đối phương.
Nếu cứ như vậy tách ra, liệu lần sau hai người còn có cơ hội gặp lại không? Nàng còn sẽ đến con phố ăn vặt này mua hạt dẻ nữa không?
Ngay lúc Thẩm Lãng đang đấu tranh tư tưởng, các lựa chọn của hệ thống lại xuất hiện.
1: 【 Nhíu mày mời nói: "Ta ở tại tiểu khu Phước Long, giường nhà ta vừa lớn vừa mềm, có muốn đến tham quan không?" 】 2: 【 Thần bí nói: "Mèo nhà ta biết phun lửa, biết lộn ngược ra sau và còn biết nói tiếng người, bí mật này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi, ngươi có muốn đến nhà ta xem thử không?" 】 3: 【 Mỉm cười thân thiện nói: "Không cùng đường rồi, nhưng ta rất quen thuộc xung quanh đây, hay là chúng ta thêm Wechat nhé, lần sau ngươi qua đây, ta dẫn ngươi đi dạo quanh?" 】 Sau khi bác bỏ lựa chọn 1, Thẩm Lãng phân vân giữa lựa chọn hai và ba, cả hai câu trả lời này đều tương đối hợp lý.
Chỉ là Thẩm Lãng nghiêng về lựa chọn 3 hơn, hắn muốn có phương thức liên lạc của Tô Nhạc Tuyên.
Chỉ là lời đã đến bên miệng, Thẩm Lãng lại chậm chạp không dám nói ra.
Đây vẫn là lần đầu hắn xin Wechat của một nữ sinh, hơn nữa còn là một nữ sinh xinh đẹp như vậy.
Xung quanh dần dần có không ít người đi đường đến chờ đèn tín hiệu.
Lúc rảnh rỗi, không ít người qua đường đều đang lặng lẽ đánh giá nữ sinh xinh đẹp trước mặt Thẩm Lãng.
Trong tình trạng bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, Thẩm Lãng vốn mắc chứng sợ xã hội lại càng ngại mở miệng.
Hắn cười gượng, không chọn bất kỳ câu trả lời nào hệ thống cung cấp, chỉ tay về hướng tiểu khu, khó khăn lắm mới nặn ra được mấy chữ: "Ta, nhà ta ở bên kia."
"Vậy sao..."
Nụ cười trên mặt Tô Nhạc Tuyên rõ ràng đã tắt đi khá nhiều.
Lúc này lại vừa đúng đèn xanh, người đi đường bắt đầu ồ ạt đi sang bên kia đường.
Tô Nhạc Tuyên mỉm cười thân thiện, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng, giọng điệu mang theo chút thăm dò: "Vậy... Ta sang đường bắt xe nhé?"
"À, được..."
Thẩm Lãng trong lòng hối hận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười cứng nhắc, sau đó nhìn Tô Nhạc Tuyên đi theo đám đông sang bên kia đường.
"Mẹ kiếp, có cái gì đáng sợ chứ!"
Đợi Tô Nhạc Tuyên khuất dạng trong đám người, Thẩm Lãng lại tự giễu một cách bực bội: "Chỉ mở miệng xin cái Wechat thôi mà khó khăn đến thế sao? Nàng cũng đâu có ăn thịt ngươi? Ngươi quan tâm người khác nghĩ gì làm gì?"
Trong hơn mười phút trò chuyện, Thẩm Lãng quá tập trung vào cuộc nói chuyện với Tô Nhạc Tuyên nên không chú ý đến độ thiện cảm của nàng dành cho mình đã tăng lên bao nhiêu. Nhưng trong suốt quá trình giao tiếp vừa rồi, nụ cười trên mặt Tô Nhạc Tuyên chưa hề tắt.
Thẩm Lãng cảm thấy nếu vừa rồi mở miệng xin Wechat, đối phương chắc chắn sẽ đồng ý!
Đáng tiếc Thẩm Lãng mắc chứng sợ xã hội nên thực sự không dám xin Wechat của một nữ sinh dưới cái nhìn chằm chằm của bao người.
"Haiz..."
Thẩm Lãng phiền muộn thở dài một tiếng, cầm theo túi hạt dẻ đã nguội ngắt, như một cái xác không hồn, lê từng bước chân nặng nề về phía tiểu khu dưới ánh hoàng hôn thê lương.
Vài phút sau, một giọng nữ quen thuộc từ phía sau vang lên: "Chờ một chút!!"
Thẩm Lãng lập tức giật mình, hai mắt sáng lên, cầm theo túi hạt dẻ, đột ngột quay đầu lại.
Dưới ánh chiều tà vàng rực rỡ, Tô Nhạc Tuyên mặc đồng phục, cầm theo hạt dẻ, bước nhanh chạy về phía Thẩm Lãng.
Khi nàng chạy, mái tóc dài màu đen được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng kim, bay múa lộng lẫy trên vai nàng, tựa như một tinh linh màu vàng kim sống động.
Rất nhanh, Tô Nhạc Tuyên đã chạy tới trước mặt Thẩm Lãng, sau đó cúi người chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển, xem ra nàng không giỏi vận động cho lắm.
"Sao... sao vậy?"
Thẩm Lãng thụ sủng nhược kinh hỏi.
Hắn không ngờ nữ tinh linh vốn tưởng đã biến mất vào rừng sâu, thế mà lại tự mình quay trở lại.
Tô Nhạc Tuyên hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, sau đó có chút ngượng ngùng hỏi: "Ngươi vừa nói, ngươi ở gần đây đúng không?"
"Ừm, ở tiểu khu ngay phía trước không xa."
Thẩm Lãng căng thẳng trả lời rành mạch, trong lòng thấp thỏm lại mong đợi đoán xem mục đích Tô Nhạc Tuyên chạy về.
"Cái đó... cái kia... ta vừa mới khai giảng, đồ ăn ở nhà ăn của trường lại tệ, mà gần đây cũng chỉ có con phố này là có đồ ăn."
Tô Nhạc Tuyên lấy ra chiếc điện thoại có ốp lưng dán hình Pikachu, hơi xấu hổ che trước mặt, chỉ lộ ra đôi mắt có vẻ ngượng ngùng nhìn Thẩm Lãng: "Vậy nên... có thể thêm Wechat không? Lần sau ta tới, ngươi có thể dẫn ta đi tìm mấy quán ăn ngon được không?"
Thẩm Lãng khó tin nhìn thiếu nữ với ánh mắt ngượng ngùng trước mặt, hắn hoàn toàn không ngờ Tô Nhạc Tuyên thở hổn hển quay lại như vậy, lại là để chủ động xin Wechat của mình!
"Đương, đương nhiên là được, ta rất quen thuộc khu này, ta đã ở đây hai ba năm rồi!"
Thẩm Lãng lấy lại tinh thần, luốngống tay chân lấy điện thoại di động ra, vội vàng thêm bạn tốt Wechat với Tô Nhạc Tuyên.
Không nghĩ sớm tám vui, là ID Wechat của nàng.
Thêm được Wechat của Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên vui vẻ cười nói: "Vậy ta về trước đây, buổi tối hẹn bạn cùng phòng ăn hạt dẻ xem phim ma rồi."
Thẩm Lãng hưng phấn gật đầu: "Được, trên đường đi cẩn thận nhé, lần sau ngươi qua đây cứ nhắn tin trước cho ta là được."
"Ừm, vậy ta về trước nhé, bai bai Thẩm học trưởng, lần sau gặp!"
Dưới ánh hoàng hôn vàng son lộng lẫy, Tô Nhạc Tuyên cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay với Thẩm Lãng.
Nụ cười ngọt ngào rạng rỡ như sao này, khiến Thẩm Lãng bất giác nhớ tới câu nói của đám 'liếm cẩu' trong khu bình luận của không ít nữ blogger xinh đẹp.
Mẹ ơi, con yêu rồi!
"Ừm, bai, bai bai..."
Nhìn Tô Nhạc Tuyên dần đi xa, Thẩm Lãng ngơ ngác vẫy tay theo ở phía sau.
Mãi đến khi Tô Nhạc Tuyên sang bên kia đường lên xe buýt, Thẩm Lãng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn, cầm điện thoại di động lên mở Wechat.
Nhìn người bạn vừa thêm trên Wechat, khóe miệng Thẩm Lãng dần dần nhếch lên.
Mặt trời ngả về tây, trong ánh tà dương hoàng hôn, Thẩm Lãng không nhịn được vung tay hô lớn: "Ngọa Tào, lão tử không làm Goblin!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận