Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 512: Trên giường như thế nào có 3 cái gối đầu?

Chương 512: Sao trên giường lại có 3 cái gối đầu?
“À, Hân Hân đang nấu cơm à?” Hai vợ chồng sau khi vào nhà, Trương Xuân Linh đi tới phòng bếp dùng tiếng quê nhà chào hỏi Diệp Hân Hân.
Từ hồi cấp hai, Trương Xuân Linh đã biết cô bạn thân này của con gái.
Thành tích tương đương, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc có chút thời thượng, nhưng phẩm hạnh không tệ và cũng rất lễ phép, Trương Xuân Linh tự nhiên không ngăn cản hai người qua lại.
Diệp Hân Hân có chút ngượng ngùng cười cười: “He he, đều ở đây ăn nhờ ở đậu lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng cũng phải xuống bếp làm chút việc chứ.” “Không cần khách sáo như thế.” Trương Xuân Linh xua xua tay, lại hỏi dò: “Nghe mẹ ngươi nói, cha ngươi lại bị bắt vào à? Hình như là tụ tập đánh bạc?” “Có chuyện này à?” Diệp Hân Hân cầm cái nồi hơi kinh ngạc một chút, trên mặt dường như còn mang theo nụ cười hãnh diện: “Thôi kệ, dù sao ta cũng quen rồi, mẹ ta không sao là được.” Kể từ khi hoàn toàn rời khỏi nhà để sống cùng Thẩm Lãng, Diệp Hân Hân cũng rất ít quan tâm chuyện trong nhà.
Nhưng Diệp Hân Hân cũng không hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mẹ nàng là Phạm Lệ Lệ, ngày thường cũng biết quan tâm một chút đến bà đang phòng không gối chiếc.
Thẩm Lãng bình thường cho Diệp Hân Hân tiền, Diệp Hân Hân tự mình giữ lại một ít để sinh hoạt, còn lại về cơ bản đều chuyển hết cho Phạm Lệ Lệ.
Ban đầu Phạm Lệ Lệ nghi ngờ tiền này của con gái có lai lịch không đứng đắn, lo lắng con gái ở bên ngoài có phải đang làm chuyện gì phạm pháp phạm tội không, Những khoản tiền Diệp Hân Hân chuyển qua WeChat cho bà, bà từ đầu đến cuối không chịu nhận, hơn nữa còn gay gắt truy hỏi nguồn gốc số tiền kia.
Diệp Hân Hân cũng không muốn nói cho mẹ chân tướng, dứt khoát trực tiếp chuyển toàn bộ tiền vào thẻ của bà.
Còn về người cha trọng nam khinh nữ kia là Diệp Hoằng, Diệp Hân Hân hoàn toàn không hỏi han gì đến.
Ngược lại, nàng đã tìm được một người 'cha' mới có thể cung cấp giá trị cả về phương diện kinh tế lẫn phương diện tình cảm.
Nghĩ đến những điều này, Diệp Hân Hân nhìn về phía phòng khách nơi Thẩm Lãng đang nói cười cùng Tô Chấn Đông, khoé miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng.
Đối với Diệp Hân Hân mà nói, cuộc sống bình thản và ấm áp bây giờ là thích hợp với nàng nhất.
“Vậy à.” Trương Xuân Linh cũng không tiện xen vào chuyện nhà người khác, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó liền để Tô Nhạc Tuyên dẫn bà đi tham quan trong ngoài căn biệt thự này.
“Nhà cửa thật không tệ.” Trương Xuân Linh đi theo con gái dạo một vòng trong ngoài biệt thự, sau đó đi tới phòng của Thẩm Lãng, quan sát sơ qua một lượt, hài lòng gật đầu.
“Ừm? Trên giường sao lại có 3 cái gối đầu?” Trương Xuân Linh liếc nhìn giường của Thẩm Lãng, đầu giường đặt một cái gối màu hồng, một cái màu xanh, còn một cái gối màu xám thì ở trong chăn.
“Đây là gối của Hân Hân.” Tô Nhạc Tuyên giả vờ trấn tĩnh giải thích.
“Mấy ngày nay Thẩm Lãng không phải đi công tác xa sao, cuối tuần ta về ngủ một mình buồn chán, nên mấy ngày nay đều gọi Hân Hân qua ngủ cùng ta.” Lúc Thẩm Lãng không ở nhà, Diệp Hân Hân thường xuyên đêm hôm chạy đến phòng ngủ của Thẩm Lãng, còn hay ôm gối của Thẩm Lãng vào lòng.
Sau mấy lần nhắc nhở không có tác dụng, mấy ngày nay Tô Nhạc Tuyên và Diệp Hân Hân liền dứt khoát ngủ luôn trong phòng của Thẩm Lãng.
“À, vậy à.” Lý do này cũng hợp lý, Trương Xuân Linh cũng không nghĩ đến phương diện kia.
Chắc chắn không thể nào là Tiểu Thẩm và Diệp Hân Hân có gian tình, rồi con gái mình phát hiện ra, không những không tức giận mà ngược lại còn dung túng cho hai người họ chứ?
Trương Xuân Linh cảm thấy, với tính cách ngang ngược bốc đồng này của con gái, cũng không thể nào làm ra chuyện vừa đại độ lại vừa kinh thiên động địa như vậy được.
“Nhưng mà sau này vẫn phải chú ý một chút, tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, nói gì thì nói Hân Hân cũng là con gái, sau này hai đứa nói chuyện phiếm xem phim, đến phòng Hân Hân hay qua phòng con đều được, chuyện kiểu này đừng nên xem nhẹ.” Trương Xuân Linh hạ giọng nhắc nhở.
“Con thử nghĩ mà xem, vạn nhất Hân Hân ngủ quen, chui vào trong chăn của Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm tan làm về nhà lại tưởng nhầm nàng là con, thì phải làm sao?” “À, ha ha, làm gì có chuyện cẩu huyết như vậy.” Tô Nhạc Tuyên khóe miệng giật một cái, cười gượng, thầm nghĩ cái tên đầu heo kia đã làm rồi, bây giờ đề phòng những thứ này thì có ích gì?!
“Haiz, căn nhà này xem như không tệ, quả nhiên là một tấc đất một tấc vàng nha.” Trương Xuân Linh vừa ý lẩm bẩm.
“Nếu như sau này con và Thẩm Lãng muốn phát triển ở Giang Hải, căn nhà này dùng làm phòng cưới cũng được.” Tô Nhạc Tuyên ngượng ngùng đáp lại: “Mẹ nói gì vậy, chữ bát ‘八’ còn chưa có phẩy mà.” “Bây giờ nhà cửa cũng mua rồi, ta với cha con cũng đã mua một căn ở Quảng Tỉnh chuẩn bị làm của hồi môn rồi.” Trương Xuân Linh đã sớm quen với cô con gái khẩu thị tâm phi này, cười hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ con muốn nói với ta là hai đứa không có ý định kết hôn à?” “Ai da mẹ, còn sớm mà?” Tô Nhạc Tuyên ngượng ngùng khi nói chuyện với mẹ về những chuyện tương lai này, bĩu môi lẩm bẩm: “Con mới năm hai đại học thôi mà, làm gì mà thúc giục vội vàng như vậy.” Nói cũng lạ, Tô Nhạc Tuyên thường xuyên cùng Thẩm Lãng trò chuyện về tương lai, Ngay cả khi nói chuyện sau này muốn sinh mấy đứa con, hay muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, hai người tuyệt đối không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn vô cùng mong đợi, Khi nói đến cao hứng, Tô Nhạc Tuyên còn muốn hung hăng quấn lấy Thẩm Lãng ‘đánh bài’.
Nhưng những chuyện này một khi nói với cha mẹ hoặc bạn bè thân thích, Tô Nhạc Tuyên lại luôn cảm thấy kỳ lạ, có cảm giác như chuyện riêng tư bị người khác nhìn thấu hết.
“Không còn sớm đâu.” Trương Xuân Linh khoanh tay, mơ màng nói.
“Còn 2 năm nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó chờ bọn con sinh con đẻ cái, ta với cha con liền về hưu giúp hai đứa trông cháu, chậc chậc, nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.” “Ai da! Mẹ đáng ghét!” Tô Nhạc Tuyên mặt đỏ tới mang tai đẩy mẹ ra khỏi phòng của Thẩm Lãng.
Trong phòng khách, Tô Chấn Đông và Thẩm Lãng vừa lúc cũng kết thúc cuộc nói chuyện, hai vợ chồng không có ý định ở lại ăn cơm.
“Chú dì, đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi ạ?” Thẩm Lãng đứng dậy giữ lại: “Tuyết rơi lớn thế này, đường sá bên ngoài cũng không dễ đi đâu.” Tô Nhạc Tuyên cũng nói thêm: “Đúng đó cha mẹ, ăn cơm xong rồi hẵng đi ạ.” “Đúng đó chú dì, đồ ăn con sắp làm xong rồi!” Diệp Hân Hân cũng từ trong bếp ló đầu ra giữ lại.
“Thôi thôi, sắp Tết rồi, ta và mẹ con còn nhiều việc phải bận, trạm chuyển phát nhanh còn một đống việc đang chờ chúng ta.” Tô Chấn Đông từ chối xong, Trương Xuân Linh che miệng cười nói: “Cảm giác như chưa kết hôn mà hai đứa bây giờ đã ra dáng vợ chồng rồi, nói chuyện cũng ăn ý quá.” “Đâu, đâu có.” Tô Nhạc Tuyên đỏ mặt, liếc mắt nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thoải mái nói đùa: “He he, dù sao cũng là ngủ chung một chăn mà.” “Thằng nhóc nhà ngươi.” Tô Chấn Đông chỉ vào Thẩm Lãng, rồi mới nói.
“Đi thôi, thời gian không còn sớm, ta với dì con về trước đây. Tiểu Thẩm, chuyện ta nói với ngươi, ngươi cũng suy nghĩ một chút nhé, sắp Tết rồi đó.” “Vâng, chờ ta làm xong sẽ báo cáo với ngài.” Thẩm Lãng ôm eo cô bạn gái nhỏ, gật đầu đồng ý.
Tiễn mắt nhìn hai vợ chồng lái xe rời đi, Tô Nhạc Tuyên mới ngẩng gương mặt xinh đẹp lên hỏi.
“Cha ta bảo ngươi cân nhắc chuyện gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận