Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 64: Ta cái gì có thể làm

Chương 64: Ta có thể làm bất cứ điều gì
"Cảm ơn ta thì cũng đừng mắng ta."
Thẩm Lãng đưa tay vuốt vuốt đầu Lý Liễu Tư, sau đó cất kỹ bình giữ ấm đựng cháo.
"Nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi, sáng mai ta tới đón ngươi, tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra ngoài ăn cơm trước."
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Lý Liễu Tư, không khí yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng còn có vài y tá đẩy giường bệnh nhanh chóng lướt qua cửa.
Trong tình huống chưa quen cuộc sống nơi đây này, nhìn Thẩm Lãng quay người rời đi, nội tâm Lý Liễu Tư không hiểu sao thắt lại, không kìm được gọi hắn lại: "Thẩm Lãng!"
"Ừm? Sao vậy?"
Thẩm Lãng xách theo bình giữ ấm đựng cháo, quay đầu nhìn Lý Liễu Tư đang muốn nói lại thôi trên giường bệnh.
"Không, không có gì."
Lý Liễu Tư nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nặng nề cúi đầu.
Thẩm Lãng khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa phòng bệnh rời đi.
Lý Liễu Tư sững sờ nhìn cánh cửa phòng đóng lại, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập sự bất đắc dĩ và hèn mọn.
Nàng vô cùng hy vọng Thẩm Lãng có thể ở lại cùng nàng, cho dù không làm gì cả cũng được.
Đáng tiếc nàng tự biết mình và Thẩm Lãng chẳng có giao tình gì, người ta có thể đưa mình đến bệnh viện đã được coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Mình lại dựa vào cái gì để bảo hắn ở lại với mình đây?
"Bác sĩ, làm phiền ngài mau cứu cha tôi!"
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mời gia đình nén bi thương."
Phòng bệnh sát vách truyền đến tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, cùng với lời tiếc nuối đầy bất lực của bác sĩ.
Lý Liễu Tư run rẩy toàn thân, cuộn mình vào trong chăn, cảnh tượng cha mẹ qua đời máu thịt be bét trên giường bệnh hồi nhỏ không ngừng hiện về, cuộn trào trong đầu nàng.
Mấy phút sau, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Lý Liễu Tư tưởng y tá đến thay dịch truyền, liền vội vàng lau khô nước mắt, nhanh chóng vén chăn lên, nửa ngồi dậy trên giường.
Người đến không phải là y tá áo trắng, mà là Thẩm Lãng vừa mới rời đi, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt.
"Bệnh viện gần đây không có quán cơm nào ra hồn, ngươi tin không?"
Thẩm Lãng đi đến trước giường bệnh, lấy một cái bánh mì từ trong túi ra, đưa cho Lý Liễu Tư đang ngẩn người: "Ăn không?"
Lý Liễu Tư ngây ngốc nhìn cái bánh mì Thẩm Lãng đưa tới: "Ngươi, sao ngươi lại quay lại?"
"Muộn quá rồi, về cũng không có việc gì làm, ở lại cùng ngươi."
Thẩm Lãng tự nhiên ngồi xuống giường bệnh bên cạnh, chú ý thấy Lý Liễu Tư vẫn đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, không nhịn được hỏi.
"Sao thế, ngươi lại buồn ngủ rồi à? Vậy ta đi nhé?"
"Không, không có, ngủ cả buổi trưa rồi, ta không buồn ngủ chút nào, cho nên, cho nên..."
Lý Liễu Tư kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Dưới ánh mắt đầy thú vị của Thẩm Lãng, Lý Liễu Tư mới dần dần bình tĩnh lại, tràn đầy vẻ ỷ lại cầu khẩn: "Ngươi đừng đi được không..."
[Đing! Độ thiện cảm của Lý Liễu Tư đối với ký chủ tăng 10 điểm, hiện tại là 40 điểm, mời tiếp tục cố gắng!] "Cái này cũng quá nhanh đi."
Tốc độ tăng khoa trương này khiến Thẩm Lãng không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại.
Hắn thậm chí cảm thấy nếu bây giờ mình đề nghị đưa Lý Liễu Tư đến khách sạn, tự tay giúp nàng mặc bộ nội y vừa mua, thì cô nương số khổ này cũng tuyệt đối sẽ đồng ý.
Đại đa số nữ sinh có hoàn cảnh gia đình nguyên sinh phức tạp đều có tính cách thiếu thốn tình yêu, đặc biệt là người như Lý Liễu Tư, từ nhỏ đã mất cha mẹ, lại càng như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao những cô gái như vậy lại rất dễ theo đuổi.
Nội tâm các nàng cực kỳ thiếu thốn tình thương, chỉ cần có người tốt bụng nào cho các nàng sự ấm áp, các nàng liền sẽ tìm trăm phương ngàn kế để báo đáp lại.
"Được, ở lại cùng ngươi, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về."
Trễ thế này chắc cũng không có bệnh nhân nào đến nữa, Thẩm Lãng dứt khoát cởi giày, nhàn nhã nằm xuống giường bệnh bên cạnh, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lướt Đẩu Âm.
Lý Liễu Tư nằm nghiêng bên cạnh, yên tĩnh và đầy ỷ lại lặng lẽ ngắm nhìn Thẩm Lãng, trên mặt từ đầu đến cuối luôn mang nụ cười mãn nguyện.
Khi ánh mắt Thẩm Lãng thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, Lý Liễu Tư lại ngượng ngùng dời mắt đi hoặc cúi thấp đầu.
Bộ dạng ngây ngô e thẹn chờ đợi này, đúng là ai cũng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.
"Sau này ngươi đừng đi làm nữa, ngày mai ta đưa chìa khóa dự phòng cho ngươi."
Trong phòng bệnh tĩnh mịch, Thẩm Lãng đột nhiên nói: "Chúng ta sẽ đi mua thêm ít đồ dùng nhà bếp, sau này ngươi cứ giúp ta nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, ta cũng sẽ trả lương cho ngươi."
Bác sĩ đã nói rõ tình trạng cơ thể rất yếu của Lý Liễu Tư, thời gian tới nhất định phải tĩnh dưỡng mới được.
Nếu cứ sinh hoạt theo nếp ba điểm thẳng hàng như trước đây, có thể sẽ không chỉ là vấn đề mệt mỏi quá độ nữa.
Thẩm Lãng lại lười lái xe ra ngoài ăn, tài nấu nướng của bản thân lại kém, chi bằng để Lý Liễu Tư làm người nấu cơm cho mình.
Như vậy nàng cũng có thể nghỉ ngơi, mình cũng tiết kiệm được không ít thời gian, thật vẹn toàn đôi bên.
Lý Liễu Tư mơ màng nhìn Thẩm Lãng, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
"Sao thế? Không muốn à?"
"Không phải, ta, ta không biết phải làm những gì."
Lý Liễu Tư vội vàng đáp: "Chỉ cần nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh thôi sao?"
"Chứ còn sao nữa, ngươi còn muốn..."
Thẩm Lãng nói được nửa câu, đột nhiên chú ý tới bộ quần áo bệnh nhân đang bị Lý Liễu Tư chống căng phồng lên.
Lý Liễu Tư lại đang nằm nghiêng, hai bầu ngực to lớn mềm mại phập phồng, trĩu nặng ép vào nhau, khiến Thẩm Lãng giữa đêm hôm khuya khoắt tim đập loạn nhịp.
Lý Liễu Tư tuy tính cách tương đối hướng nội, ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng cái gì cũng không hiểu, nói gì thì nói cũng là nữ sinh viên đã trưởng thành.
Chú ý thấy ánh mắt thẳng thắn kia của Thẩm Lãng, Lý Liễu Tư liền theo bản năng vuốt ngực mình.
Cô nương hướng nội tự ti này, trên gương mặt ngượng ngùng khó xử lại lần đầu tiên thoáng hiện một tia tự hào.
Thứ mà trước kia Lý Liễu Tư cực độ chán ghét, thậm chí thấy vướng víu phiền phức, giờ phút này lại khiến nàng tự hào.
"Khụ khụ, ngươi biết làm những gì?"
Thẩm Lãng sờ mũi: "Trước đây ngươi từng nấu canh gà cho bà ngươi, chứng tỏ tài nấu nướng của ngươi phải rất khá chứ?"
Trong phòng bệnh ánh đèn mờ tối, mơ hồ vang lên tiếng 'lạch cạch'.
Lý Liễu Tư vậy mà lặng lẽ cởi một chiếc cúc áo, ngượng ngùng thì thầm: "Ta, ta có thể làm bất cứ điều gì."
"Chắc không phải ý kia đâu nhỉ?"
Hành động bất ngờ đầy táo bạo này khiến tim Thẩm Lãng đột nhiên đập nhanh hơn.
Thẩm Lãng cảm thấy với tính cách của Lý Liễu Tư, không thể nào nói ra lời mập mờ như vậy được.
Lý Liễu Tư hẳn là chỉ đang muốn nói rằng nàng biết làm rất nhiều việc nhà, ví dụ như quét nhà, giặt quần áo, kiểu vậy.
Hoặc có lẽ nàng chỉ cảm thấy hơi khó thở, nên mới cởi một chiếc cúc áo cho thoáng, dù sao vóc dáng của nàng rất đỗi khoa trương.
Nếu không thì cô nương số khổ đơn thuần này, làm sao lại trắng trợn quyến rũ mình như vậy được chứ?
Ngay lúc Thẩm Lãng đang cố gắng tẩy trắng hành động hiện tại của Lý Liễu Tư trong đầu, thì những lựa chọn không thể đói khát hơn của hệ thống xuất hiện.
[1: Sau khi khóa trái cửa, hãy táo bạo hôn nàng, chiếm hữu nàng, hứa hẹn cả đời sẽ đối tốt với nàng!] [2: Sau khi khóa trái cửa, kéo rèm che giường bệnh xuống, ôn nhu hôn nhẹ nàng, dũng cảm thổ lộ với nàng!] [3: Sau khi khóa trái cửa, lấy ra bộ nội y đã mua, bá đạo yêu cầu tự tay thay giúp nàng, sau đó không biết xấu hổ mà chiếm hữu nàng!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận