Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 167: Tô Nhạc Tuyên: Nếu như không có ta, ngươi truy Diệp Hân Hân có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?

Chương 167: Tô Nhạc Tuyên: Nếu như không có ta, ngươi theo đuổi Diệp Hân Hân có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?
Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Nhạc Tuyên mới xoa cái đầu bù xù rời khỏi giường.
Sờ tay lên chỗ trống bên cạnh trên giường ngủ, Tô Nhạc Tuyên còn buồn ngủ, lật người, lười biếng kêu lên: "Thẩm heo ~ "
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
"Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi."
Trương Xuân Linh nhìn Tô Nhạc Tuyên nửa ngủ nửa tỉnh trên chiếc giường nhỏ, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Người ta Tiểu Thẩm đã về từ sớm rồi, mau dậy ăn cơm trưa đi."
"A? Đã giữa trưa rồi à?"
Tô Nhạc Tuyên mơ màng ngồi dậy bên mép giường, vuốt vuốt mái tóc rối bù, cả người tỏa ra vẻ ngái ngủ ngốc nghếch.
Tình cờ, Tô Nhạc Tuyên đột nhiên nhìn thấy thùng rác dưới chân, bên trong có mấy cục giấy vo tròn, đó là kiệt tác của mình đêm qua.
Nghĩ đến chuyện mới lạ đêm qua, mặt Tô Nhạc Tuyên lập tức đỏ bừng, vội vàng xỏ đôi dép lê bông xù, tim đập mặt đỏ mà thoát khỏi chiếc giường nhỏ tội lỗi này.
"Ngươi hôm nay muốn đi tìm Tiểu Thẩm chơi sao?"
Trương Xuân Linh cầm lấy chiếc áo khoác Thẩm Lãng bỏ quên sáng nay, đưa cho Tô Nhạc Tuyên: "Đây là áo hắn quên mặc lúc sáng, ngươi tiện đường mang qua trả lại cho hắn."
"Thôi ạ, lạnh quá."
Tô Nhạc Tuyên ôm áo khoác của Thẩm Lãng, nhìn ra cửa sổ kính đóng sương, không nhịn được rùng mình: "Hắn lái xe tới cũng phiền phức, để hôm nào trả lại cho hắn đi."
"Nhạc Huyên, ta nhớ lần trước ngươi nói với ta, Thẩm Lãng ở một mình đúng không?"
Trương Xuân Linh dò hỏi.
"Đúng vậy, sao thế ạ?"
Tô Nhạc Tuyên biết Thẩm Lãng ở khu này, lần trước lúc mua dây chuyền cho hắn, đã hỏi Thẩm Lãng địa chỉ tiểu khu của hắn.
Chỉ là Tô Nhạc Tuyên chưa bao giờ đến tiểu khu tìm Thẩm Lãng chơi cả.
Đều là hai người hẹn gặp mặt ở đâu đó, hoặc là Thẩm Lãng lái xe đến trường hoặc nhà nàng để đón nàng đi chơi.
"Hay là ta cho ngươi ít tiền, ngươi dọn qua ở cùng Thẩm Lãng, hoặc các ngươi tìm một căn nhà lớn hơn một chút quanh trường đại học thuê chung, Ta với cha ngươi thường xuyên ở nhà, hai đứa có một số chuyện sẽ không tiện, lỡ bị bắt gặp thì xấu hổ lắm."
Trương Xuân Linh mỉm cười nói.
"Dù sao chờ ngươi tốt nghiệp, công việc ổn định là sẽ kết hôn với Tiểu Thẩm thôi, không có gì phải ngại cả. Lễ tết ngươi với Tiểu Thẩm về thăm chúng ta là được."
Là người từng trải, Trương Xuân Linh lại không cảm thấy khó mở lời về những chuyện này, dù sao cũng xem như một loại giáo dục nhập môn.
Nàng cũng giống như đại đa số các bà mẹ đối với con gái, nghiêm túc nhưng tôn trọng mà cùng Tô Nhạc Tuyên bàn luận về chuyện tương đối kín đáo này.
Tô Nhạc Tuyên thoáng chốc hiểu ra là động tĩnh đêm qua của mình đã bị lão mụ phát hiện, khuôn mặt tinh xảo 'xoát' một tiếng liền đỏ bừng.
Tô Nhạc Tuyên im lặng một lúc lâu, ngượng ngùng bất an mân mê chiếc áo khoác của Thẩm Lãng, cúi thấp đầu lí nhí: "Vậy... vậy để ta hỏi thử xem."
Tô Nhạc Tuyên đương nhiên là muốn ở cùng Thẩm Lãng rồi, ý nghĩ về việc sống chung nàng đã có từ trước.
Những lúc nhàm chán, Tô Nhạc Tuyên thường tưởng tượng đến không khí khi hai người sống chung, Mỗi ngày khi nàng tan học, Thẩm Lãng sẽ lái xe đến đón nàng, nếu mình tan học về nhà trước, còn có thể vui vẻ nấu cho Thẩm Lãng một bữa tối bất ngờ, Thứ Bảy Chủ Nhật, còn có thể mời khuê mật và bạn cùng phòng đến nhà chơi, mọi người cùng nhau đánh bài, chém gió, trời lạnh thì tụ tập ăn lẩu, những ngày đó thì tuyệt biết bao!
Quan trọng nhất là, lúc hai người thân mật, cũng không cần phải lo lắng đến hoàn cảnh xung quanh như tối hôm qua.
Huống chi, trường Đại học Châu Hải cách nhà cha mẹ hai bên không xa, Thẩm Lãng lại có xe, đi lại tự nhiên rất dễ dàng.
Tô Nhạc Tuyên cảm thấy, nếu thật sự sống chung với Thẩm Lãng thì cũng rất tốt.
Thế là, Tô Nhạc Tuyên ôm áo khoác Thẩm Lãng, không kịp chờ đợi trở về phòng ngủ của mình, lấy điện thoại di động ra lạch cạch gửi Wechat cho Thẩm Lãng.
Nữ tinh linh: "Thẩm heo, chúng ta có muốn thuê một căn nhà quanh trường đại học để ở chung không? {thẹn thùng}"
Ngủ một giấc hừng đông: "Được chứ, đợi qua năm xong, ta đi xem nhà quanh trường đại học với ngươi."
Nữ tinh linh: "Vậy. . . Ta muốn thuê căn ba phòng ngủ một phòng khách được không?"
Ngủ một giấc hừng đông: "Tại sao? Thúc thúc a di cũng muốn chuyển vào sao?"
Nữ tinh linh: "Không phải, ta muốn cho Hân Hân cũng chuyển đến ở nữa, ngươi cũng biết tình hình của nàng mà, nàng ấy Thứ Bảy Chủ Nhật đều không muốn về nhà, đúng không? {ủy khuất}"
Có lẽ là lo Thẩm Lãng không vui, Tô Nhạc Tuyên lại bổ sung.
"Yên tâm, Hân Hân chỉ thỉnh thoảng về ở thôi, nàng vẫn hiểu được phân tấc, sẽ không quấy rầy thế giới hai người của chúng ta đâu."
"Ta thì không sao cả, nữ khuê mật chứ không phải nam khuê mật, chủ yếu là ngươi yên tâm về ta như vậy sao?"
Ngủ một giấc hừng đông: "Khuê mật của ngươi nhan sắc và vóc dáng cũng không thua ngươi, ngươi không sợ con thỏ đói bụng cũng ăn cỏ gần hang sao? {âm hiểm}"
Nữ tinh linh: "Thôi đi, không phải đã nói với ngươi rồi sao, người ta Hân Hân chỉ thích đại thúc, không thích loại tiểu thí hài dịu dàng như ngươi. {cười trộm}"
Ngủ một giấc hừng đông: "Ồ? Nhanh vậy đã biết bạn trai ngươi miệng lưỡi trơn tru rồi à? ~{sắc quỷ}"
Tô Nhạc Tuyên vốn còn không hiểu tại sao Thẩm Lãng lại lặp lại thành ngữ này.
Liên tưởng đến chuyện tối hôm qua cùng với cái biểu tượng {sắc quỷ} này, mặt nàng mới đỏ tới mang tai, liên tiếp gửi mấy biểu tượng 'gõ'.
Nữ tinh linh: "Thẩm heo, ngươi thật đúng là cái sắc phôi! ! {cho ngươi cắt đứt, chấm dứt hậu hoạn}"
"Ha ha, không đùa nữa, được rồi, khuê mật của ngươi cũng hiểu phân tấc, nàng thỉnh thoảng đến ở thì ta luôn hoan nghênh."
Ngủ một giấc hừng đông: "Hơn nữa sau khi sống chung, chúng ta có thể muốn thân mật thế nào thì thân mật thế đó rồi! {sắc quỷ}"
Nữ tinh linh: "Hừ, Thẩm heo, ngươi biết cách đối phó con gái như vậy, ta thật sự nghi ngờ liệu ta có phải mối tình đầu của ngươi không đó! {tức giận}"
Nhìn tin nhắn chất vấn không thể hiểu nổi này, Thẩm Lãng bực bội bĩu môi.
Quả nhiên cho dù là hoa khôi của trường hay nữ tinh linh xinh đẹp gọn gàng, cũng sẽ nổi điên ghen tuông như nữ sinh bình thường, hỏi mấy vấn đề khiến đàn ông cảm thấy ngây thơ và nhàm chán.
Chuyện mấu chốt nhất là, những vấn đề này còn hỏi đến nói trúng tim đen, đánh thẳng vào điểm yếu.
Chẳng lẽ đây chính là trực giác của nữ nhân trong truyền thuyết sao?
Ngay lúc Thẩm Lãng vừa sắp xếp xong lời lẽ để trả lời, Tô Nhạc Tuyên lại gửi tới một tin nhắn càng khiến hắn nghẹn họng trân trối hơn.
Nữ tinh linh: "Thẩm heo, ngươi thấy nếu ngươi thật sự muốn theo đuổi Hân Hân, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
"Ngọa Tào!"
Thẩm Lãng đang ở nhà gõ chữ, bị câu nói này làm cho giật nảy mình.
Hắn còn nghi ngờ có phải mẹ vợ hoặc cha vợ đã lấy điện thoại của Tô Nhạc Tuyên để nhắn tin với mình, cố ý dò xét lòng trung thành của mình đối với Tô Nhạc Tuyên hay không.
Nếu không thì nữ tinh linh vừa kiêu ngạo vừa tùy hứng này, sao lại hỏi mình một vấn đề táng tận thiên lương như vậy chứ?
Cho dù tình cảm với khuê mật có tốt đến đâu, cũng không thể tốt đến mức chia sẻ chung một người bạn trai chứ?
Ngay lúc Thẩm Lãng đang đầu óc quay cuồng, các lựa chọn của hệ thống lại bật ra!
【1: Ngươi đừng có điên, ta đã có ngươi rồi, còn theo đuổi nàng làm gì? Phù sa không chảy ruộng ngoài đúng không? 】 【2: Ngọa tào, ngọa tào, ngươi là ai? Ngươi đúng là Tô Nhạc Tuyên không vậy? Mau nói, đêm qua ta đã làm gì ngươi? 】 【3: Ngươi đùa à, chỉ cần ngươi đồng ý, trong một tháng ta không chăm sóc dạy bảo nàng đến mức gọi ta là cha, ta theo họ ngươi. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận