Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 283: Diệp Hân Hân: Về sau chúng ta các luận các đích!

Chương 283: Diệp Hân Hân: Sau này chúng ta mỗi người một vai vế!
"Thẩm heo, ngươi coi ta là con nít ba tuổi hả!"
Tô Nhạc Tuyên dở khóc dở cười, dùng đôi tay trắng nõn liên tục đánh nhẹ lên người Thẩm Lãng.
"Còn ‘Trượt đến con ếch’ nữa chứ, người ta là đại minh tinh như vậy, sao có thể dùng tiếng Quảng Đông phát âm trúc trắc như thế để ký tên được!"
"Sao lại không thể chứ, minh tinh từ Hương Cảng tới, có mấy người nói tiếng Quảng Đông chuẩn đâu?"
Thẩm Lãng cười hề hề né tránh, hai người liền nô đùa ầm ĩ trong phòng.
Có đôi khi không thực hiện được lời hứa với bạn gái cũng không sao, mấu chốt là phải biết làm thế nào để lấp liếm cho qua chuyện.
Chiêu này của Thẩm Lãng vừa có thể coi là một trò đùa nghịch ngợm, lại vừa có thể dùng để lấp liếm cho qua.
Đương nhiên, chủ yếu là vì cô bạn gái nhỏ này của Thẩm Lãng đủ thông tình đạt lý, không vì mấy chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt này mà cãi vã không ngừng với Thẩm Lãng.
Tình yêu vốn dĩ cần sự thấu hiểu và dung hòa lẫn nhau mà.
"Tuyên, bộ đồ này ta mặc thế nào, có đẹp không?"
Diệp Hân Hân thay xong quần áo, đi tới cửa, vuốt mái tóc mềm mại, trêu ghẹo Tô Nhạc Tuyên một tiếng, nhưng ánh mắt mong chờ lại rơi trên người Thẩm Lãng.
Diệp Hân Hân mặc một chiếc áo hoodie màu trắng tinh in chữ tiếng Anh, đôi chân thon dài cân đối mang một đôi vớ đùi mỏng màu đen, chân đi một đôi giày Martin màu đen.
Cách phối đồ này vừa có cảm giác thiếu nữ thanh xuân hoạt bát, lại vừa có nét quyến rũ gợi cảm của phụ nữ.
Cho dù tính cách Diệp Hân Hân hiện tại đã thay đổi không ít, nhưng phong cách ăn mặc dường như vẫn giữ thói quen trước kia.
Nhất là đôi vớ đùi màu đen này, không phải loại tất chân phổ thông có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Đôi vớ đùi màu đen Diệp Hân Hân đang mang rất mỏng, xuyên qua lớp vải có thể thấy được làn da trắng nõn bên trong, nhìn bề ngoài còn có cảm giác bóng loáng sáng mịn.
Nếu dùng lời lẽ dung tục hơn để miêu tả thì: Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không kìm được mà muốn tiến lên sờ một cái.
"Ồ ~ Hân Hân, ăn mặc đẹp thế này là muốn cho ai ngắm vậy a?"
Tô Nhạc Tuyên che miệng nhỏ, cười hì hì trêu chọc.
Trong khoảng thời gian này, cách ăn mặc và tính cách của Diệp Hân Hân đều thay đổi rất nhiều, Tô Nhạc Tuyên cho rằng cô bạn thân nhất định là thay đổi vì người bạn trai đang lén lút hẹn hò kia.
Điều khiến Tô Nhạc Tuyên buồn bực là, dù nàng hỏi thế nào, Diệp Hân Hân cũng nhất quyết không tiết lộ chàng trai kia là ai, chỉ nói là chờ thời cơ đến rồi sẽ công khai với nàng.
"Trong phòng này lại chẳng có người đàn ông nào khác, khẳng định là mặc cho bạn trai ngươi ngắm rồi."
Diệp Hân Hân cực kỳ bạo dạn hất cằm về phía Thẩm Lãng, không chút e dè hỏi một tiếng: “Thế nào Thẩm Lãng, đẹp không?”
"À?"
Sự chú ý của Thẩm Lãng rời khỏi đôi chân mang vớ đùi màu đen của Diệp Hân Hân.
Hắn không ngờ Diệp Hân Hân lại dám ngang nhiên nói ra lời trong lòng như một câu đùa giỡn.
【1: Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng có thể đừng hỏi trước mặt bạn gái ta được không? Ngươi làm vậy là phá hoại tình cảm cặp đôi chúng ta đó! {Đề cử}】 【2: Đẹp thì đẹp thật, nhưng ta thấy ăn mặc quá lẳng lơ, ta vẫn thích phong cách ăn mặc của bạn gái ta hơn, vừa thanh thuần vừa đáng yêu. {Không đề cử}】 【3: Chỉ nhìn thôi thì cảm nhận được cái gì? Hân Hân ngoan, mau tới đây để ba ba sờ hai cái nào. {Mãnh liệt đề cử}】
Thẩm Lãng trước tiên liếc nhìn Tô Nhạc Tuyên đang bĩu môi tỏ vẻ ngạo kiều, rồi lại liếc cô bạn Diệp Hân Hân đang mong đợi, cười gượng.
"Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng có thể đừng hỏi trước mặt bạn gái ta được không? Ngươi làm vậy là phá hoại tình cảm cặp đôi chúng ta đó, đề nghị lần sau hỏi riêng nhé."
"Thẩm heo!"
Tô Nhạc Tuyên tức giận lại dùng đôi tay trắng nõn đánh nhẹ liên hồi.
Câu nói này của Thẩm Lãng cũng không có vấn đề gì, vừa khen bạn thân ăn mặc đẹp, lại vừa giữ ý tứ đến mối quan hệ của hai người họ.
Tô Nhạc Tuyên cũng đành nuốt chút 'dấm' của cô bạn thân.
Tô Nhạc Tuyên thầm nghĩ: Đậu đen rau má, ta thế mà lại ghen với bạn thân và bạn trai mình, thật đúng là đảo ngược Thiên Cương!
"Tuyên, bạn trai ngươi về rồi, trưa nay chúng ta đừng gọi đồ ăn ngoài nữa."
Diệp Hân Hân đảo mắt, vừa cười vừa nói: “Lái xe ra ngoài ăn đi? Nhân tiện ngươi vào trang điểm lại một chút đi?” "Được đó."
Tô Nhạc Tuyên dương dương đắc ý khoe với Thẩm Lãng: “Ta cũng phải vào trang điểm lại cho xinh đẹp, lát nữa loá mù đôi mắt chó hợp kim titan của ngươi.” Sau khi Tô Nhạc Tuyên rời phòng, căn phòng sát vách rất nhanh liền vang lên tiếng đóng cửa.
"Ba ba, Hân Hân nhớ người muốn chết!!"
Diệp Hân Hân đi giày Martin lộc cộc chạy tới, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Thẩm Lãng, nhón chân lên, không chút do dự hôn tới, vừa kích động vừa cuồng nhiệt.
"Hân Hân đừng quậy, Nhạc Tuyên đang ở ngay phòng bên cạnh đó, lát nữa bị nàng nghe thấy thì sao!"
"Ai da không được rồi, đứa nhỏ nhà ngươi sao lại tùy hứng như vậy, lại quậy nữa là ta giận đó."
"Hân Hân ngoan, gọi ba ba!"
"Ba ba ~"
. . . .
Mấy phút sau, Diệp Hân Hân hai tay ôm cổ Thẩm Lãng, nhón đôi chân dài mang vớ đen có một lỗ rách, trên mặt nở nụ cười vui vẻ hoạt bát.
"Ba ba, người làm rách vớ của Hân Hân rồi, lúc nào rảnh người phải đền Hân Hân đôi mới đó."
"Ừm, sẽ đền ngươi."
Thẩm Lãng cười gật đầu.
"Hì hì ~"
Diệp Hân Hân lại khúc khích cười một tiếng, vui vẻ dụi vào ngực Thẩm Lãng.
"Hân Hân, chúng ta làm vậy có phải không tốt lắm không?"
Nghe tiếng sột soạt thay đồ rất nhỏ từ phòng bên cạnh vọng lại, Thẩm Lãng cười khổ một tiếng, đây không phải là lời thoại theo bài 'lạt mềm buộc chặt' đâu.
Hắn thật sự cảm thấy có lỗi khi bạn gái nhỏ đang ở ngay bên cạnh, mà mình lại cùng bạn thân của nàng làm chuyện này ở phòng sát vách, cảm giác tội lỗi vô cùng mãnh liệt.
Thẩm Lãng vẫn luôn hoài nghi rốt cuộc mình có phải cặn bã nam không, thế mà lại để tâm đến từng người bạn gái như vậy.
"Không có đâu nha, ta lại không bắt ngươi chịu trách nhiệm, cũng không bắt ngươi làm bạn trai ta, nói thế nào đi nữa cũng không tính là vượt quá giới hạn mà, vả lại, ta chỉ muốn ngươi làm ba ba của ta thôi."
Diệp Hân Hân không hổ là cô gái từng làm Hải Hoàng trong giới e-sports, thoáng cái liền biết Thẩm Lãng đang nghĩ gì, kiên nhẫn an ủi.
"Dù sao sau này ngươi cứ đối xử tốt với Nhạc Tuyên của ta là được rồi, chờ các ngươi kết hôn sinh con xong, ta sẽ đến giúp các ngươi trông cháu, cả nhà chúng ta cùng nhau sống vui vẻ là tốt hơn bất cứ thứ gì."
"Sau này ấy à, chúng ta cứ ‘mỗi người một vai vế’, lúc có Nhạc Tuyên thì chúng ta là quan hệ bình thường, lúc không có Nhạc Tuyên thì ta sẽ gọi ngươi là ba ba ~ hì hì ~"
"Ngươi, đứa con gái này, thật là không khiến người ta bớt lo mà."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhưng cũng vui vẻ cười cười.
Nếu như không có những người bạn gái khác, Thẩm Lãng cảm thấy tên cặn bã nam như mình và Diệp Hân Hân thật sự rất hợp nhau.
. . . .
Sau khi lén lút vỗ về an ủi cô bạn thân của bạn gái ở phòng bên cạnh một lát, cuối cùng Tô Nhạc Tuyên cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Phong cách ăn mặc của Tô Nhạc Tuyên trước giờ luôn là kiểu thanh thuần đáng yêu.
Nàng mặc một chiếc áo khoác màu lam nhạt, bên dưới là chiếc quần chín tấc màu trắng tinh, chân đi đôi giày thể thao màu hồng nhạt. Trên vai đeo chéo chiếc ba lô hình gấu nhỏ, tết tóc một bên cùng với mái thưa kiểu air bangs, để lộ khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp tinh xảo. Từ đầu đến chân đều toát lên khí chất ngây thơ hoạt bát của cô gái nhà bên.
"Thẩm Lãng, ngươi thấy..."
"Chà, chúng ta hẹn hò lâu như vậy rồi, sao ta cứ cảm thấy mỗi lần ngươi trang điểm xong, rõ ràng phong cách không khác mấy, mà lần nào ta cũng thấy đẹp hơn lần trước vậy nhỉ?"
Không đợi Tô Nhạc Tuyên mở miệng hỏi, Thẩm Lãng đã nói thẳng ra đáp án, còn nghi hoặc đánh giá từ đầu đến chân: “Chậc chậc, thật đúng là kỳ lạ.” Tô Nhạc Tuyên đầu tiên là sững sờ, sau đó dương dương đắc ý hất cằm.
"Hừ, ngươi tưởng ~ bạn gái của ngươi sở hữu thánh thể trời sinh như móc áo, là đùa với ngươi chắc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận