Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 34: Không cho nói ta khờ!

Chương 34: Không cho nói ta khờ!
Thời tiết dần dần trở nên âm u, cành liễu rủ khẽ đung đưa dưới làn gió nhẹ.
Hai người tình tứ sánh bước dọc theo con đường mòn ven hồ, thỉnh thoảng có những chú cá vàng màu đỏ tự do bơi lượn trong hồ, tạo nên từng vòng từng vòng sóng gợn vỗ vào bờ, như những nốt nhạc đang nhảy múa.
"Có lạnh không?"
Thẩm Lãng thấy Tô Nhạc Tuyên rụt cổ lại, liền chủ động đổi chỗ cho nàng, thay nàng chắn luồng gió mát thổi tới từ bờ hồ.
Đây cũng không phải sáo lộ gì, Thẩm Lãng từ nhỏ đã bị hai cô em gái 'tra tấn', nên việc chăm sóc con gái vẫn rất có kinh nghiệm.
Nếu như không có bạn gái, Thẩm Lãng với lối sống hàng ngày tương đối tinh tế tỉ mỉ, cũng được xem là sự kết hợp giữa Cự Ma và Goblin nóng bỏng.
"Cũng được."
Tô Nhạc Tuyên trong lòng ấm áp, do dự một chút rồi trực tiếp đưa bàn tay hơi lạnh của mình vào túi áo khoác của Thẩm Lãng, cười khúc khích nói: "Như vậy thì không lạnh nữa."
"Vậy à? Để ta xem nào."
Thẩm Lãng nhấc tay cho vào túi áo khoác, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấm áp của Tô Nhạc Tuyên, đồng thời tìm đúng góc độ để mười ngón tay đan vào nhau, hài lòng gật đầu.
"Đúng là rất ấm áp, không ngờ tay con gái lại mềm như vậy nha."
Trước đây Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên nắm tay đều là kiểu lòng bàn tay nắm lòng bàn tay, còn kiểu nắm tay mười ngón đan xen thân mật thế này thì đây là lần đầu tiên.
"Ghét thật..."
Gương mặt Tô Nhạc Tuyên đỏ bừng, ngón tay trong túi lại chủ động siết chặt lấy bàn tay to của Thẩm Lãng.
Hai người đi dạo đến khu vực trung tâm hồ Nam Đình, phát hiện người qua đường càng lúc càng ít, thời tiết cũng càng lúc càng âm u, trong tầng mây dường như còn có tiếng sấm rền vang vọng.
"A...? Hình như sắp mưa rồi?"
Tô Nhạc Tuyên sờ giọt mưa trên trán, kinh ngạc nhìn lên bầu trời âm u: "Dự báo thời tiết đâu có nói hôm nay mưa đâu nhỉ."
"Cảm giác mưa càng lúc càng nặng hạt."
Thẩm Lãng sờ giọt mưa trên tóc, chỉ vào cái đình phía trước nói: "Cũng không còn sớm, chúng ta vào đây trú mưa một lát đi, đợi mưa tạnh ta sẽ lái xe đưa ngươi về trường."
Hồ Nam Đình rất lớn, đi dạo từ đầu đến cuối cũng mất hơn một tiếng.
Thẩm Lãng lại đang ở khu vực trung tâm hồ, cách lối ra khá xa, nên hắn liền nắm tay Tô Nhạc Tuyên chạy vào trong đình trú mưa.
Hai người vừa chạy vào đình thì mưa liền trút xuống càng lúc càng lớn.
Đầu tiên chỉ là lác đác vài giọt, sau đó càng lúc càng dày hạt, càng lúc càng lớn, nước mưa không ngừng trút xuống từ trên trời, toàn bộ hồ Nam Đình chìm trong một màn mưa trắng xoá.
Nước mưa dữ dội rơi xuống mặt hồ, bắn lên từng đoá từng đoá bọt nước.
Trên con đường mòn xung quanh đã từ lâu không còn bóng người đi lại, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một màu trắng xoá.
"May mà chạy nhanh, mưa to thật đấy."
Tô Nhạc Tuyên phủi phủi mép ghế đá, sau đó lười biếng quỳ lên trên, nhìn hồ Nam Đình đang bị mưa lớn gột rửa, giọng điệu hài lòng trêu chọc.
Nàng rất thích không khí mưa rào xối xả thế này, cảm thấy yên bình đến lạ, nhất là lại có chàng trai mình thích ở bên cạnh.
"Thẩm Lãng, có lẽ tối nay chúng ta mới về được mất."
"Ừm."
Thẩm Lãng đứng sau lưng, từ trên cao nhìn xuống đường cong mềm mại của Tô Nhạc Tuyên, bờ mông nhỏ thỉnh thoảng còn hơi lúc lắc, khiến hắn tim đập mặt đỏ phải đưa tay sờ mũi.
Thẩm Lãng biết Tô Nhạc Tuyên không cố ý quyến rũ mình, nàng vốn có tính cách đơn thuần, tuỳ tâm sở dục.
"A... ~~ hôm nay đi nhiều đường quá, mỏi hết cả chân rồi!"
Tô Nhạc Tuyên xoay người ngồi xuống, duỗi thẳng đôi chân dài mặc quần jean của mình, hài lòng vươn vai một cái.
"Xem ra bình thường ngươi ít vận động lắm nhỉ, mới đi có bao nhiêu đường đâu."
Thẩm Lãng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc Tuyên, nắm chặt tay nàng, còn quan tâm kéo cổ áo nàng ra ngoài một chút, che chắn cơn gió lạnh thổi tới.
"Tại ta hơi lười thôi."
Ngoài đình mưa vẫn rơi tầm tã, tiếng mưa ào ào át đi mọi âm thanh ồn ã khác, chàng trai mình thích lại đang ở bên cạnh bầu bạn.
Trong bầu không khí lãng mạn này, Tô Nhạc Tuyên tựa vào vai Thẩm Lãng nũng nịu nói: "Với lại sắp phải quân sự rồi, lười được ngày nào hay ngày ấy."
Thẩm Lãng không đáp lời, rất thuận tay ôm lấy vòng eo thon của Tô Nhạc Tuyên, hơi nghiêng người, dịu dàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi loà xoà trên trán nàng.
"Có lạnh không? Có muốn mặc áo khoác của ta không?"
"Không cần đâu, ta đâu có yếu như gà vậy."
Cảm nhận hơi ấm từ ngón tay Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên nở nụ cười lười biếng đầy hạnh phúc.
Hai người cứ thế dựa vào nhau, cùng lắng nghe tiếng mưa to ngoài đình.
"Thẩm Lãng, có phải chúng ta đang hẹn hò không?"
Đúng lúc này, Tô Nhạc Tuyên ngồi thẳng người dậy, nhìn Thẩm Lãng, hơi ngượng ngùng hỏi: "Ngươi, ngươi có thích ta không?"
Tô Nhạc Tuyên biết bây giờ hai người chính là đang hẹn hò.
Nếu không thì đã chẳng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau nắm tay đi dạo hồ Nam Đình.
Chỉ có điều từ đầu đến cuối Thẩm Lãng vẫn chưa tỏ tình với nàng, Tô Nhạc Tuyên luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Trong tình huống bình thường, chẳng phải đều là con trai tỏ tình xong, con gái đồng ý, rồi hai người mới đi xem phim, dạo phố các kiểu sao, đây mới là logic hẹn hò bình thường của các cặp đôi bình thường chứ.
Nhưng Thẩm Lãng không những không tỏ tình với mình, mà ngược lại còn làm hết những việc mà các cặp đôi thường làm.
Tô Nhạc Tuyên cũng có sự nhõng nhẽo nhỏ của đa số con gái.
Dù biết Thẩm Lãng thích mình, nhưng nàng vẫn muốn Thẩm Lãng tỏ tình với mình, cảm thấy như vậy mới được xem là một cặp đôi bình thường.
【1: Đồ ngốc, nếu ta không thích ngươi, thì có thể ngày nào cũng nói chuyện với ngươi, rồi còn nghĩ đủ mọi cách để dỗ ngươi ra ngoài chơi vào thứ Bảy sao? 】 【2: Tô Nhạc Tuyên, ta thích ngươi, làm bạn gái của ta nhé, ta sẽ đối tốt với ngươi mãi mãi! 】 【3: Không trả lời, hôn nàng nồng nhiệt! 】
"Đồ ngốc, nếu ta không thích ngươi, thì có thể ngày nào cũng nói chuyện với ngươi, rồi còn nghĩ đủ mọi cách để dỗ ngươi ra ngoài chơi vào thứ Bảy sao?"
Thẩm Lãng đưa tay sờ lên gò má mềm mại của Tô Nhạc Tuyên, cười trêu chọc.
"Ta cũng là lần đầu tiên rủ một bạn nữ ra ngoài chơi, những nơi chúng ta đi hôm nay, ta đã phải suy nghĩ rất lâu đấy, đến giờ ta cũng không biết ngươi có hài lòng không nữa."
Thẩm Lãng vốn định chọn đáp án thứ hai, hắn vốn đã thích nữ tinh linh xinh đẹp và rạng rỡ này, tự nhiên muốn trở thành bạn trai của nàng.
Nhưng Thẩm Lãng cảm thấy lựa chọn một không chỉ thể hiện được tình cảm yêu thích của mình dành cho nàng, mà nửa sau của câu nói còn có thể phản ánh một cách khéo léo sự coi trọng của hắn đối với Tô Nhạc Tuyên.
Quan trọng hơn là, câu nói này không hề mang ý chủ động tỏ tình.
Bởi vì 【 thích ngươi 】 không phải là 【 ta muốn ngươi làm bạn gái của ta 】.
Như vậy cũng có thể trong cuộc sống sau này, kìm hãm một chút tính cách có phần tùy hứng, nghịch ngợm và ương bướng của Tô Nhạc Tuyên.
Việc này cũng giống như đi mua đồ vậy, chàng trai chủ động tỏ tình với cô gái thì cảm giác về nhu cầu của bản thân đã bị bộc lộ ra cho đối phương biết.
Như vậy trong quá trình qua lại sau này, vị thế của chàng trai chủ động tỏ tình đều sẽ bị hạ thấp ít nhiều.
"Ta rất hài lòng, còn nữa, không cho nói ta khờ!"
Tô Nhạc Tuyên quả nhiên được yêu chiều mà sợ hãi, giải thích: "Những nơi này đều rất thú vị nha, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên ta đi chơi với con trai lâu như vậy đó..."
"Hì hì, ngươi hài lòng là tốt rồi."
Thẩm Lãng làm ra vẻ mặt nhẹ nhõm thở phào, ôm lấy eo nhỏ của Tô Nhạc Tuyên, dần dần cúi người xuống.
Hắn bôn ba bận rộn cả ngày, chính là vì khoảnh khắc thiêng liêng này!
Tô Nhạc Tuyên lại cảm thấy rằng: Sau câu "Ta thích ngươi", đáng lẽ phải thêm vào "Làm bạn gái của ta nhé?" Như vậy mới tính là tỏ tình thật sự.
Nhìn khuôn mặt Thẩm Lãng càng ngày càng gần, Tô Nhạc Tuyên có vẻ hơi luống cuống chân tay.
Nghĩ đến Thẩm Lãng cũng đã nói thích mình, nàng cảm thấy đây cũng là tỏ tình rồi.
Tô Nhạc Tuyên liền hơi nhắm mắt lại, hai tay nắm thành nắm đấm nhỏ đặt trên đùi, vừa căng thẳng vừa kích động chờ đợi.
Ngay khoảnh khắc môi hai người sắp chạm vào nhau, Thẩm Lãng đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Chờ, chờ một chút!"
"Sao thế!"
Tô Nhạc Tuyên vừa thẹn vừa giận, bĩu môi.
Bầu không khí lãng mạn như vậy, nàng đã lấy hết dũng khí, chuẩn bị sẵn sàng cho nụ hôn chính thức này.
Không ngờ Thẩm Lãng lại đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
"Không phải."
Thẩm Lãng hắng giọng một tiếng, giữ lấy hai vai Tô Nhạc Tuyên, vừa chăm chú vừa kích động hỏi: "Lần này, ta, ta có thể dùng lưỡi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận