Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 587: Tô Nhạc Tuyên: Liễu Tư, ngươi khẳng định thích vô cùng bạn trai ngươi

Chương 587: Tô Nhạc Tuyên: Liễu Tư, ngươi khẳng định thích vô cùng bạn trai ngươi
Nếu là bạn bè do khuê mật mang tới, Tô Nhạc Tuyên đối với Lý Liễu Tư tự nhiên vô cùng nhiệt tình.
Chỉ có điều Lý Liễu Tư không nói nhiều lắm, nàng cũng không quen lắm với quá trình từ xa lạ đến quen thuộc này, chỉ có thể yên lặng kiên nhẫn lắng nghe giọng nói oanh oanh yến yến của Tô Nhạc Tuyên.
Điều duy nhất khiến Tô Nhạc Tuyên cảm thấy có chút không đúng chính là, cô khuê mật vốn hoạt bát không biên giới nhà mình dường như trở nên nghiêm chỉnh hơn không ít, toàn nói chuyện về mấy chủ đề chẳng có gì bổ béo.
Dù sao ngày trước ở trong ký túc xá, lúc cùng hai người bạn cùng phòng khác nói chuyện phiếm, Diệp Hân Hân luôn có thể dẫn dắt chủ đề đến đám đàn ông của nhau.
Ngược lại chuyện gì càng mặn mà, Diệp Hân Hân lại càng nói về chuyện đó.
Giờ này phút này, Diệp Hân Hân đừng nói đến đàn ông, ngay cả chủ đề dễ phát sinh nhất trong giới nữ sinh là bạn trai, Diệp Hân Hân dường như cũng đang cố tình lảng tránh đề tài này.
Nhưng nghĩ đến có lẽ khuê mật cảm thấy Lý Liễu Tư quá mức nghiêm túc, không thích nói chuyện về mấy vụ bát quái, scandal này. Cho nên mới tỏ ra chỉnh chu đàng hoàng như vậy, Tô Nhạc Tuyên cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao thì công phu tùy người mà đãi của cô khuê mật này vô cùng cao minh.
Chủ đề của ba người liền xoay quanh chuyện học hành và sở thích mà nói chuyện.
“Nói lại thì, đến giờ ta vẫn hơi không dám tin, ngươi lại có thể nói chuyện hợp với người bạn này của ta đó.” Bên trong tiệm lẩu vô cùng náo nhiệt, Tô Nhạc Tuyên mặt mày tươi như hoa trêu chọc nói: “Lúc ấy nàng nói với ta muốn giới thiệu một người bạn cho ta làm quen, ta còn tưởng người đó cũng có cùng đức hạnh như nàng chứ.” “Đâu có đâu.” Lý Liễu Tư ngượng ngùng mỉm cười, sau đó cảm thấy bụng dưới hơi buồn nôn, nàng cau mày khẽ ọe một tiếng.
“Sao thế? Không khỏe à?” Tô Nhạc Tuyên vội vàng quan tâm hỏi: “Có phải ngươi không ăn cay được không?” Trong bữa ăn, Lý Liễu Tư không chỉ một lần có hành động này, Tô Nhạc Tuyên tự hỏi có phải cô nương này không quen ăn cay nên mới vậy không?
“Không phải đâu.” Lý Liễu Tư cười khổ một tiếng, nhưng quả thật không tiện giải thích nhiều.
Diệp Hân Hân cũng cho rằng Lý Liễu Tư không quen ăn cay, nhưng lần này gọi chính là nồi lẩu uyên ương thanh đạm nhất, hơn nữa phần nước dùng thanh đạm lại ở phía Lý Liễu Tư, thêm vào đó nàng lại nhiều lần tỏ vẻ buồn nôn như vậy, khiến Diệp Hân Hân trong lòng nảy ra một phỏng đoán kinh người.
“Liễu Tư, không phải là ngươi mang thai đó chứ?” Diệp Hân Hân căng thẳng nuốt nước bọt, cười trêu ghẹo nói: “Nhớ lúc mới gặp mặt, ngươi đâu có mập như vậy.” “Nói linh tinh gì thế.” Tô Nhạc Tuyên kỳ quái liếc cô khuê mật một cái, kiểu nói đoán mò không có chút EQ nào thế này, không giống như lời Diệp Hân Hân sẽ nói ra.
Mặc dù chưa ảnh hưởng đến vóc dáng, nhưng Lý Liễu Tư so với lần đầu gặp mặt đúng là đã mập ra không ít.
“Ừm…” Lý Liễu Tư cúi đầu nghĩ ngợi, vẫn hơi ngượng ngùng thừa nhận: “Đã sắp ba tháng rồi.” “Hả? Thật hay giả vậy?” Chuyện mang thai thời đại học cũng không phải chuyện gì mới lạ, thậm chí còn có nữ sinh viên vừa mang con vừa đi học, Tô Nhạc Tuyên liền lập tức hào hứng chúc mừng: “Chúc mừng ngươi nha, qua mấy tháng nữa ngươi liền có thể làm mụ mụ.” “Tạ ơn.” Lý Liễu Tư vui vẻ mỉm cười, thế là hai người lại xoay quanh chuyện mang thai này mà hàn huyên rất nhiều.
Tô Nhạc Tuyên dường như vô cùng hứng thú với chuyện mang thai này, giống như một phóng viên nhỏ, liên tục không ngừng phỏng vấn Lý Liễu Tư về đủ mọi chuyện liên quan đến thai kỳ.
Tô Nhạc Tuyên chống cằm nhìn Lý Liễu Tư hơi đẫy đà trước mặt, vừa ước ao vừa hâm mộ lẩm bẩm: “Nói cách khác, tốt nghiệp là ngươi phải cùng bạn trai ngươi kết hôn sao?” Lý Liễu Tư trầm tư một lát, trong mắt dường như thoáng qua một nét bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại kiên định cười đáp: “Ừm, ta sẽ cùng hắn kết hôn, hắn nói qua sẽ lấy ta, gia trưởng hai bên chúng ta đều đã gặp mặt rồi.” “Thật tốt quá….” Tô Nhạc Tuyên hâm mộ thở dài: “Đây chính là tình yêu từ đồng phục đến áo cưới nha, thật hâm mộ ngươi, ngươi chắc chắn thích bạn trai ngươi lắm.” “Mặc dù hắn luôn lừa gạt ta, hơn nữa….” Lý Liễu Tư hai tay nâng ly nước trái cây, nhưng lời nói vế sau mãi không thuật ra được, tâm trạng dường như cũng có chút nặng nề, rất lâu sau mới xua tan đi mà cười nói: “Nhưng ta vẫn rất yêu hắn.” “Con trai đứa nào chẳng không thành thật.” Tô Nhạc Tuyên nhận ra chuyện tình cảm của Lý Liễu Tư dường như không tốt đẹp như mình tưởng tượng, lập tức cái miệng nhỏ ba hoa nói móc, cố gắng lái sang chuyện khác, phá vỡ bầu không khí hơi ngột ngạt này.
“Mới bắt đầu yêu nhau, cái người nhà chúng ta đó chẳng phải cũng ngày ngày lừa gạt ta sao, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, ta bị hắn lừa đến mức thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.” Lý Liễu Tư vừa cười vừa nói: “Vậy ngươi nhất định cũng rất thích hắn nhỉ?” Tô Nhạc Tuyên đỏ mặt lên, nàng không có tính cách thẳng thắn như Lý Liễu Tư, nàng vịn một bên má đang nóng lên, tay kia nghịch ống hút khuấy khuấy ly trà sữa trước mặt, ra vẻ thờ ơ đáp: “Tàm tạm thôi, chủ yếu là hắn đẹp trai, ta khá là mê cái nhan sắc của hắn.” Nói xong lời khẩu thị tâm phi đó, Tô Nhạc Tuyên cảm thấy có gì đó không đúng.
Thường ngày vào lúc này, cô khuê mật nhà mình này chắc chắn sẽ nhảy ra phá đám ta, sao bây giờ lại không nói một lời nào?
Tô Nhạc Tuyên quay đầu nhìn cô bạn thân khuê mật bên cạnh, Diệp Hân Hân trưng ra bộ mặt đờ đẫn, như thể bị thứ gì đó câu mất hồn phách vậy.
“Này, ngây ra đó làm gì?” Tô Nhạc Tuyên huơ huơ tay trước mặt Diệp Hân Hân đang hoang mang lo sợ.
Diệp Hân Hân hồn vía chưa về lại hoàn hồn, gượng cười nói.
“Hửm? À, ta đang nghĩ Liễu Tư đúng là thâm tàng bất lộ nha, mang thai mà vẫn có thể là học bá của trường chúng ta cơ đấy.” “Nói gì vậy?” Tô Nhạc Tuyên nghi ngờ nhìn Diệp Hân Hân một cái, kiểu phát biểu ông nói gà bà nói vịt, không hề có EQ thế này, không giống lời nàng có thể nói ra.
“Ách… Ta, ta nói là… Ai nha, ta cũng không biết nói gì nữa, đều tại rượu cả.” Diệp Hân Hân ngượng ngùng cười một tiếng, cầm lấy lon bia dứa trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Hành động kỳ quái này khiến Tô Nhạc Tuyên nghi ngờ không thôi, luôn cảm thấy hôm nay Diệp Hân Hân chắc chắn có chuyện gì đó giấu mình.
Bữa cơm này ăn thật không yên.
Sau khi rời tiệm lẩu chia tay Lý Liễu Tư, đã khoảng bảy giờ tối, Diệp Hân Hân và Tô Nhạc Tuyên hai người lái chiếc 'cá heo' trở về khu dân cư Thời Gian Ấn Tượng.
Dừng xe trong gara riêng xong, Tô Nhạc Tuyên nhìn về phía Diệp Hân Hân đang vừa lo lắng tháo dây an toàn vừa nói: “Hân Hân, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?” Diệp Hân Hân sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên bật cười.
“Được rồi, bánh gatô trong tủ lạnh hôm qua là ta ăn, không phải Thẩm Lãng, nửa đêm đói quá mà trong tủ lạnh lại chỉ có bánh gatô của ngươi.” “Ta biết mà!!” Tô Nhạc Tuyên tức mà không có chỗ xả: “Thẩm Trư hôm qua vẫn còn ở đoàn làm phim, làm sao có thể về ăn vụng bánh gatô của ta được, à không đúng… Ta không phải hỏi cái này!” Diệp Hân Hân làm bộ mặt ngây thơ chớp mắt mấy cái: “Vậy ngươi hỏi cái gì?” “Ngươi không thể nào vô duyên vô cớ giới thiệu Lý Liễu Tư cho ta làm quen được.” Tô Nhạc Tuyên nghiêm túc suy đoán.
“Giữa các ngươi có phải có bí mật gì không thể cho người khác biết không? Định để ta biết, nhưng lại không thể để ta biết ngay chân tướng sự việc à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận