Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 418: Thẩm nhiễm nhiễm: Ta muốn so hai người bọn họ, càng ưa thích ngươi!

Chương 418: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Ta muốn thích ngươi hơn cả hai người bọn họ!
【1: Thẳng thắn kể khổ: Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao ta lại không thích ngươi được chứ? Thế nhưng tình huống của ca ngươi thế nào chẳng phải ngươi cũng biết sao, ta chính là một thằng cặn bã nam mà! {Đề cử} 】 【2: Khinh thường trêu chọc: Ta cũng muốn thích ngươi lắm chứ, nhưng dáng người tiểu la lỵ này của ngươi, ta thật sự không có hứng thú gì cả, ngươi xem chị Liễu Tư của ngươi kìa, ta thích kiểu như vậy. {Không đề cử} 】 【3: Vui mừng quá đỗi: Cứ quyết định vậy đi, Song Hỉ Lâm Môn, ta đặt vé máy bay đi Argentina cho ngươi ngay bây giờ, ngươi đến đó du học đi, vừa đúng lúc ở phía bên kia Địa Cầu! {Không đề cử} 】
Phân tích lựa chọn 1: Nghiêm túc trả lời lời tỏ tình của thiếu nữ, đồng thời trình bày rõ ràng từng điều e ngại, thể hiện lập trường của bản thân.
"Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao ta lại không thích ngươi được chứ?"
Thẩm Lãng khó xử nói xong, lại bất chấp nói thêm một câu.
"Chủ yếu là, tình huống của ta thế nào ngươi cũng không phải không biết rõ, ca của ngươi đây chính là một thằng cặn bã nam mà, có chỗ nào đáng để ngươi yêu thích chứ?"
"Vậy, vậy ngươi không thể làm tên cặn bã với ta một lần hay sao!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm giọng nghẹn ngào nhìn Thẩm Lãng, từng giọt nước mắt óng ánh long lanh theo gương mặt trượt xuống tấm chăn đơn.
"Ngươi... Ta thật sự là hết cách với ngươi."
Thẩm Lãng vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu này bày ra lắm trò yêu ma quỷ quái như vậy, thế mà chỉ vì muốn chính mình 'cặn bã' nàng thôi sao?
Thẩm Nhiễm Nhiễm thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Thẩm Lãng, lại ấm ức dọa dẫm.
"Dù sao đi nữa, nếu ngươi không đồng ý với ta, hết kỳ nghỉ hè này, ta sẽ quay về trường học, không gặp ngươi nữa, dù sao ngươi cũng đâu có coi ta ra gì."
"Về thì về đi, về đi, mắt không thấy lòng không phiền, cứ như ai thèm gặp ngươi lắm ấy."
Thẩm Lãng biết nha đầu này là kiểu người hay dùng chiêu dọa dẫm quen thuộc, nếu chiều theo ý nàng chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, liền không thèm để ý mà khoát khoát tay, chống đầu gối đứng dậy định đi ra cửa.
"Ca, ta đùa thôi mà, ngươi đừng đi!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm thấy vậy lập tức hoảng hốt, liên tục bấm chuông gọi y tá cạnh giường, còn vén chăn ngồi thẳng dậy, muốn gỡ cái đùi phải đang bị treo của mình xuống.
"Ngươi bị bệnh tâm thần à!"
Thẩm Lãng giật nảy mình, vội vàng quay lại đè vai Thẩm Nhiễm Nhiễm xuống, ngăn nàng gỡ cái chân phải đang bị treo.
"Ta chỉ là đi vệ sinh thôi mà, ngươi làm gì mà la lối om sòm thế!"
"Ta không tin, ngươi chính là muốn bỏ ta lại một mình ở đây!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm thừa cơ ôm chặt lấy eo Thẩm Lãng, khóc lóc kể lể như lê hoa đái vũ.
"Ca, ngươi đừng đi được không, ta thật sự rất thích ngươi mà, sau này ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi nữa đâu."
Thẩm Lãng vốn đang mềm lòng, nghe câu này, lập tức thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Thật hay giả? Sao ta lại không tin nhỉ?"
"Thật, thật mà, sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi."
Thẩm Nhiễm Nhiễm gật đầu lia lịa, ấm ức nói nhỏ: "Ca, ngươi đừng đi thật nhé, những lời ta vừa nói đều là nói bậy cả."
"Haiz, gặp phải hai nha đầu các ngươi, thật sự là kiếp trước ta nợ các ngươi mà."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười thở dài, rồi lại ngồi xuống bên giường Thẩm Nhiễm Nhiễm, đưa tay lau nước mắt cho nàng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, đã là học sinh cấp ba rồi mà còn như con nít vậy, nói ra không sợ người ta cười cho à."
Thẩm Nhiễm Nhiễm vẻ mặt ấm ức cảm nhận ngón tay Thẩm Lãng, vừa nhớ lại vừa như oán giận nói: "Ca, bây giờ ngươi thay đổi nhiều thật, ta vẫn thích ngươi của trước kia hơn."
"Ta của trước kia?"
Thẩm Lãng nhớ lại một chút, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ nói.
"Ý ngươi là cái thằng trạch nam cả ngày ru rú trong nhà, sống qua ngày cùng game và tiểu thuyết đó hả? Thẩm Nhiễm Nhiễm, khẩu vị của ngươi đặc biệt thật đấy."
"Ít nhất vào thời điểm đó, ngươi thật lòng tốt với bọn ta, chỉ là nói chuyện hơi ngốc nghếch một chút."
Thẩm Nhiễm Nhiễm nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta cũng không hiểu, tại sao ngươi đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy."
"Dù sao ta thấy bây giờ ta rất tốt, cũng là thật lòng tốt với các ngươi."
Thẩm Lãng thờ ơ nhún vai.
Nếu phải lựa chọn giữa một trạch nam sợ xã giao và một Riajū rạng rỡ như ánh mặt trời, hắn chắc chắn sẽ chọn vế sau.
Thẩm Lãng cầm lấy quả táo chưa gọt xong, tiếp tục dùng dao gọt hoa quả để gọt vỏ.
"Nghỉ hè cùng đến chỗ gia gia chơi đi, mấy ngày nay lão nhân gia ngày nào cũng hỏi sao chúng ta còn chưa đến thăm ông ấy."
"Ừm, được lắm."
Thẩm Nhiễm Nhiễm đầy mong đợi đáp ứng, thấy Thẩm Lãng cúi đầu gọt vỏ táo, lại đỏ bừng mặt nhỏ giọng hỏi: "Ca, vậy ngươi có đồng ý chuyện kia không..."
Liếc nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai dò hỏi của Thẩm Nhiễm Nhiễm, Thẩm Lãng không thay đổi sắc mặt cắt một miếng thịt táo đưa tới bên miệng nàng.
Thẩm Nhiễm Nhiễm sững sờ một chút, lúc này mới vui mừng khôn xiết ăn miếng táo vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ vui sướng, nàng biết đây xem như là câu trả lời của Thẩm Lãng.
"Nhiễm Nhiễm à, thủ đoạn của ca ngươi không bằng ngươi, cũng chơi không lại ngươi."
Thẩm Lãng hết lời khuyên nhủ: "Hiện tại ca ngươi chuyện gì cũng đã đồng ý với ngươi rồi, sau này ngươi có thể an phận một chút không hả, ta thật sự không muốn ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta nữa."
"Ca, ngươi nói cứ như ta là độc phụ nào đó vậy."
Thẩm Nhiễm Nhiễm bĩu môi không vui: "Ta làm gì có nhiều âm mưu quỷ kế để đối phó ngươi chứ, cho dù có, đó cũng là biểu hiện của việc yêu ngươi."
Thẩm Lãng cười khổ một tiếng: "Này, ngươi mới lớn từng nào chứ, mao còn chưa mọc đủ, ngươi biết yêu là gì sao?"
"Biết chứ, Trương Kiệt đã nói cho ta biết từ lâu rồi."
Thẩm Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ đắc ý, sau đó lại khẽ lẩm bẩm: "Ca, sao ngươi biết mao của ta chưa mọc đủ thế? Ngươi nhìn trộm ta tắm à?"
"Lăn lăn lăn, ngươi bị bệnh tâm thần à."
Thẩm Lãng sửng sốt một chút, mặt già đỏ lên mắng, còn theo bản năng liếc nhìn ra ngoài hành lang.
"Hừ, lại trách ta, rõ ràng là ngươi khơi mào mà!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm bực bội oán giận, sau đó lại tỏ vẻ tò mò nghiêm túc.
"Cũng lạ thật nha, ta sắp 19 rồi, vì sao vẫn chưa trưởng thành nhỉ? Chẳng lẽ ta là loại trời sinh trắng..."
"Này này này, đủ rồi đúng không?"
Thẩm Lãng tim đập mặt đỏ ngắt lời: "Coi như chúng ta không có quan hệ máu mủ, ngươi cũng đừng nói chuyện kiểu này chứ, lát nữa người bên ngoài nghe thấy thì sao!"
"Hi hi ~ Thảo luận mấy chuyện này với người con trai mình thích không phải rất bình thường sao?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn nắm chặt tay Thẩm Lãng: "Thẩm Lãng, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi cũng không được lừa dối ta đâu đấy."
"Được thôi, chờ sau khi ngươi tốt nghiệp cấp ba, nếu ngươi vẫn còn nghĩ như bây giờ, ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Thẩm Lãng không yên lòng gật đầu, lại nghiêm túc nói bổ sung: "Còn nữa, sau này nếu ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta, thì đừng trách ta thật sự tuyệt tình đấy!"
"Vậy ta muốn ứng trước một lần!"
Chụt một cái, Thẩm Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhoài người tới, hôn lên má Thẩm Lãng một cái, giống như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, nàng nâng mặt Thẩm Lãng lên, vô cùng đắc ý nói.
"Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ thích ngươi hơn hai người bọn họ, nhất là Tô Nhạc Tuyên!"
Mấy ngày nay bị cảm nắng, thật ngại quá, ngày mai sẽ khôi phục cập nhật, cố gắng viết thêm mấy chương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận