Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 398: Cha, ngươi nhưng phải giúp ta một chút a!

Chương 398: Cha, ngươi phải giúp ta một chút a!
Khoảng 1 giờ trưa ngày hôm sau, Thẩm Lãng lái chiếc BMW, đi tới một công trường đang thi công thuộc quản lý của Cục Sắt Lục.
Đây là nơi làm việc của ba hắn: Thẩm Thành nhân.
Tính cách của Trình Lệ Quyên thì Thẩm Lãng hiểu rõ, bà tuyệt đối không cho phép Thẩm Lãng làm ra chuyện bắt cá hai tay thế này, đưa Lý Liễu Tư đến gặp bà chắc chắn sẽ bị công khai xử tội.
Nhưng Thẩm Thành nhân thì khác, những chuyện phá phách này của Thẩm Lãng, ông đều biết rất rõ.
Có lẽ điều duy nhất lão cha không biết chính là Thẩm Lãng không chỉ bắt cá hai tay, mà còn đang điều khiển cả một hàng không mẫu hạm.
Thẩm Lãng muốn thương lượng một chút, xem thử liệu có thể đưa Lý Liễu Tư đến gặp riêng Thẩm Thành nhân một lần, để thỏa mãn tâm nguyện gặp mặt phụ mẫu của đóa hoa thôn nhỏ kia.
Sau khi Thẩm Lãng đỗ xe xong, liền đi về phía dãy nhà tôn màu xanh lam, tiến vào văn phòng của Thẩm Thành nhân.
Khác hẳn với ký túc xá dơ dáy, bẩn thỉu, tồi tàn của đám dân công ở dưới lầu.
Văn phòng của Thẩm Thành nhân sạch sẽ gọn gàng, phong cách trang nhã, giữa phòng còn bày một bộ bàn trà, trên tường treo mấy bức thư họa.
Thẩm Thành nhân đang cùng mấy vị giám sát đội mũ bảo hộ trắng vừa nói vừa cười thảo luận chuyện gì đó.
Với tư cách là lãnh đạo cao nhất toàn bộ công trường, người, tài sản, vật tư trên công trường đều phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Thành nhân, người giữ chức quản lý dự án.
Người ngoài nhìn vào, quản lý dự án chỉ là suốt ngày tiếp đãi Bên A hát hò uống rượu, cả ngày như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thỉnh thoảng đi vài vòng trên công trường là được.
Thật ra thì kỹ năng mà vị trí này yêu cầu nhiều hơn xa so với những gì người ngoài tưởng tượng.
Quản lý dự án không chỉ đối nội phải quản lý tốt mọi sự vụ của công trường, mà đối ngoại còn phải cân bằng các mối quan hệ.
Nếu không có EQ cao và cái miệng lưỡi ba tấc không nát, thì vị trí này chắc chắn không thể nào đảm nhiệm được.
Là vị trí hái ra tiền nhất trên công trường, số tiền quà cáp mà một quản lý dự án nhận được trong một năm cũng đủ kiếm được đầy bồn đầy bát, chưa kể đến những nguồn thu khác.
Đáng tiếc tính cách Thẩm Thành nhân tương đối cương trực, hành nghề mấy chục năm nay, về cơ bản ông không bao giờ để oai phong tà khí len lỏi vào nhà.
Lão mụ Trình Lệ Quyên không biết đã vì chuyện này mà mắng ông là đồ mộc đầu bao nhiêu lần rồi.
"Cha, đang bận ạ?"
Thẩm Lãng đẩy cửa kính ra, cất tiếng chào Thẩm Thành nhân.
"Ơ! Tiểu tử ngươi sao lại đến đây?"
Trong mắt Thẩm Thành nhân rõ ràng lóe lên niềm vui bất ngờ, vội vàng tự hào giới thiệu với các đồng nghiệp khác.
"Đây là con trai ta Thẩm Lãng, người làm phim ảnh ấy, bây giờ đang rất nổi (`hỏa`) trên mạng!"
"Ồ! Ngươi chính là con trai quản lý Thẩm à, thường nghe ba ngươi nhắc về ngươi đấy, ôi thật là tuấn tú lịch sự nha!"
"Dáng vẻ thật đẹp trai nha, mắt này mũi này... Giống, giống hệt cha ngươi đâu."
"Tiểu Thẩm, ngươi có bạn gái chưa? Con gái ta xinh lắm, sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó thúc giới thiệu hai đứa làm quen nhé."
"Rất xinh đẹp ạ? Vậy thì tốt quá thưa thúc, thời gian do người định, ta có rảnh là đi ngay."
Thẩm Lãng cười đáp ứng một tiếng.
"Ấy, đừng nghe tiểu tử này nói lung tung."
Thẩm Thành nhân vội vàng ngắt lời: "Hắn có bạn gái lâu rồi, đã đến nhà chúng ta ăn cơm rồi, ta và mẹ hắn đều rất thích cô gái đó."
"Ha ha, tiểu Thẩm, tiểu tử ngươi không phải dạng vừa đâu nha, chưa kết hôn đã tính chuyện chân đứng hai thuyền rồi đúng không."
Mấy người cười nói trêu chọc vài câu, Thẩm Thành nhân liền dẫn Thẩm Lãng ra hành lang bên ngoài được ghép bằng tôn, Còn thay cậu con trai người cao mã đại của mình phủi phủi đám bụi bám trên người hắn.
"Hôm nay công ty ngươi rảnh rỗi à? Đến tìm ta có chuyện gì không? Ta sắp phải đi ăn cơm tiếp Bên A rồi."
Thẩm Lãng chột dạ sờ mũi: "Cha, ờm... con muốn thương lượng với cha một chuyện."
Thấy bộ dạng ấp a ấp úng này của Thẩm Lãng, nụ cười của Thẩm Thành nhân dần tắt, nghi ngờ dò xét Thẩm Lãng một lúc rồi kinh ngạc hỏi.
"Có phải là chuyện của cô nương kia không?"
"Vâng...."
Thẩm Lãng lúng túng đáp một tiếng, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay a.
Mình chưa nói gì, lão gia tử đã đoán được tám chín phần mười tâm sự của mình rồi.
"Ngươi đứa nhỏ này, bảo ta nói ngươi thế nào cho phải đây!"
Thẩm Thành nhân chống nạnh, lo lắng đi đi lại lại, liên tục vỗ tay than trách.
"Chân ngươi đạp hai đầu thuyền thì cũng thôi đi, ngươi còn không cẩn thận như thế, cô nương kia nhìn qua tính tình có vẻ mềm yếu, ngươi làm việc sao không nghĩ đến hậu quả chứ!?"
Thẩm Lãng không nói lời nào, ngoan ngoãn nghe mắng, muốn Thẩm Thành nhân đồng ý thì cửa ải này nhất định phải vượt qua.
"Bao lâu rồi?"
Thẩm Thành nhân thấy Thẩm Lãng im lặng, nghĩ thầm đúng là chuyện đó rồi, liền bất đắc dĩ hỏi.
"Bây giờ cô gái đó đang ở bệnh viện nào, mấy ngày nay ngươi có chăm sóc người ta tử tế không?"
"Khoan đã!"
Thẩm Lãng thấy lão cha càng nói càng kỳ quái, vội vàng ngắt lời: "Cha, người đang nói gì vậy? Sao con không hiểu gì hết."
Thẩm Thành nhân cũng hơi mộng bức: "Cô nương kia không có thai à?"
"Không có đâu!"
Thẩm Lãng vội vàng giải thích: "Con oan quá mà, con với nàng ấy trong sáng lắm!"
"Trong sáng? Ha ha, lời này ngươi nói chính ngươi có tin không?"
Lông mày Thẩm Thành nhân giật mấy cái, sau đó lại hỏi: "Nếu cô nương kia không có việc gì, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Cha, người cũng biết gần đây con bận, không có thời gian lo chuyện các nàng, nàng lại cứ nói với con là muốn gặp cha mẹ một lần, sắp Trung thu rồi mà, hôm qua con đã hứa với nàng, đưa nàng đến gặp cha mẹ một chút."
"Nhưng mà con sợ lão mụ gặp mặt, lại nói này nói nọ, cho nên chỉ muốn đưa nàng đến gặp riêng cha một chút."
Thẩm Lãng nói xong, vẫn cảm thấy chưa đủ thuyết phục, lại cố ý lôi Trần Chí Khang ra.
"Cha, người không biết đó thôi, sắp Tết Trung thu rồi mà, Trần Kỳ Diễm ngày nào cũng nhắn tin giục con về ăn bữa cơm."
Thẩm Thành nhân vốn định trách mắng con trai vài câu, nhưng nghe thấy ba chữ Trần Chí Khang, hắn lại bực bội nén lời lại, đành bất lực thở dài.
Thẩm Lãng thấy thế liền có hy vọng, vội vàng nói chắc như đinh đóng cột: "Dù sao con mặc kệ, đời này con chỉ nhận một mình người là cha, con cũng không muốn đưa nàng đi gặp Trần Chí Khang."
"Cô nương kia là người thế nào? Xã hội bây giờ nhiều cô gái hư lắm."
Thẩm Thành nhân cau mày suy nghĩ nghiêm túc rất lâu, không đồng ý, cũng không từ chối, mà lại mở miệng hỏi.
"Sự nghiệp của ngươi bây giờ vừa mới bắt đầu, đừng vì chút chuyện nơi đũng quần mà làm hỏng tiền đồ, ngươi xem bây giờ biết bao nhiêu Đại Nhân Vật vì bê bối quan hệ bất chính mà thân bại danh liệt."
"Cha, điểm này người cứ thả một vạn cái tâm, Liễu Tư người nàng rất tốt, vừa ngoan ngoãn vừa tốt bụng, chỉ là một cô nương nông thôn đơn thuần thôi, bình thường nói chuyện với con còn hay thẹn thùng nữa là."
Thẩm Lãng biết lão cha sợ mình gặp phải người phụ nữ xấu, nên mới cố ý hỏi như vậy.
Một cô gái cứ một mực đòi gặp phụ mẫu nhà trai giàu có, Ngoài việc thật sự muốn cùng người đàn ông này đi hết nửa đời sau ra, thì về cơ bản phần còn lại chính là muốn gả vào hào môn để đổi đời.
Thẩm Thành nhân lặng lẽ thở dài, nhìn các công nhân đang thi công ở phía xa, ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Lãng lại tỏ vẻ tủi thân nói: "Cha, bây giờ con đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi, người nhất định phải giúp con một tay đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận