Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 128: Chờ ngươi khai mạc vào cái ngày đó, bản tiểu thư muốn đích thân đi giám sát,

Chương 128: Chờ đến ngày ngươi khởi quay, bản tiểu thư muốn đích thân đi giám sát
"Vậy nói như thế, bước tiếp theo của ngươi là muốn làm đạo diễn sao? Không có ý định viết tiểu thuyết nữa à?"
Đêm khuya trong phòng nhỏ, Thẩm Lãng đang nằm trên giường, trò chuyện video với Tô Nhạc Tuyên, kể về kế hoạch sau này của mình là chuyển sang làm mảng đa phương tiện.
Tối nay trời trở lạnh, Tô Nhạc Tuyên cuộn mình trong chăn như một con sâu róm, điện thoại được chống bên cạnh gối đầu.
Chỉ để lộ ra một khuôn mặt đáng yêu tinh xảo, cùng một đôi mắt to trong veo mà ngây thơ.
Ngoại trừ Diệp Hân Hân đang lạch cạch chơi game trên điện thoại di động trong chăn, thỉnh thoảng chen vào vài câu khen ngợi "ca ca" đang kéo rank cho nàng, những người bạn cùng phòng khác về cơ bản cũng giống như Tô Nhạc Tuyên, đang rúc trong chăn nói chuyện anh anh em em đầy tình cảm với bạn trai qua màn hình điện thoại di động.
Nhan sắc của mấy người bạn cùng phòng này đều không thấp, chỉ là trước đây nhan sắc của Tô Nhạc Tuyên quá mức xuất chúng, vô tình biến mấy người bạn cùng phòng thành lá xanh làm nền cho nàng.
Đó là một tình huống rất thực tế, lúc Tô Nhạc Tuyên còn độc thân, nam sinh trong trường về cơ bản đều sẽ nghĩ đến việc theo đuổi Tô Nhạc Tuyên có nhan sắc cao nhất đầu tiên.
Bây giờ Tô Nhạc Tuyên đã công khai có chủ, vậy nên những nam sinh khác liền lập tức chuyển mục tiêu sang các bạn cùng phòng của Tô Nhạc Tuyên.
Năm nhất đại học mà không tìm được đối tượng để thoát ế, vậy thì mấy năm học sau này càng đừng nghĩ tới.
"Chắc là vậy, chờ sau khi có chút danh tiếng rồi, sẽ phát triển theo hướng đó."
Thẩm Lãng mang vẻ mặt nghiêm túc suy tính kỹ càng, hai tay lách cách gõ trên màn hình.
"Đang hoạch định trình tự tiếp theo đây, đoán chừng sau này sẽ bận rộn lắm, còn phải chi một khoản tiền lớn để mời diễn viên và mua thiết bị."
Thẩm Lãng nhìn như đang hết sức tập trung hoạch định sự nghiệp, thực ra là trong trăm công ngàn việc vẫn tranh thủ thời gian video call với Tô Nhạc Tuyên.
Sự thật là, hắn đồng thời cũng đang trò chuyện với Lý Liễu Tư ở phòng bên cạnh.
May mắn là, Lý Liễu Tư không có ý định video call mặt đối mặt với Thẩm Lãng, chỉ cần nhắn tin qua màn hình là cô nàng có phần ngờ nghệch đó đã rất thỏa mãn rồi.
Nếu đổi lại là một cô bạn gái bình thường đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thì chắc chắn sẽ giống Tô Nhạc Tuyên, ngày nào cũng quấn lấy đòi video call với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng dù có biện bạch thế nào, cũng không thể ngày nào cũng có cớ từ chối nàng.
Với thái độ xử lý công bằng, Thẩm Lãng cũng đang thảo luận phương án kiếm tiền tiếp theo của mình với Lý Liễu Tư.
Trò chuyện chuyện kiếm tiền với Tô Nhạc Tuyên, giống như đang báo cáo quy hoạch tương lai của mình cho bạn gái.
Còn khi trò chuyện những điều này với Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng sẽ không tạo bầu không khí nghiêm túc như vậy, ngược lại giống như một tên vô lại đang trêu ghẹo phụ nữ nhà lành.
Ngủ một giấc hừng đông: "Đến lúc đó không đủ diễn viên, sẽ kéo ngươi lên diễn { cười tà } "
Quãng đời còn lại có ngươi: "Ta sợ mình diễn không tốt, nhưng ta có thể diễn vai nha hoàn không có lời thoại, chỉ đứng ở phía sau ấy. { xấu hổ }."
Ngủ một giấc hừng đông: "Người ta đều muốn làm nhân vật chính, đoán chừng chỉ có ngươi mới nghĩ đến diễn loại nhân vật này thôi. { cẩu tử khinh bỉ } "
"Vậy Thẩm Lãng, nếu ngươi thiếu tiền, nhớ nói với ta, ta đi tìm cha ta lấy."
Tô Nhạc Tuyên chớp đôi mắt to trong veo mà ngây thơ: "Chính ta cũng có một khoản tiền tiết kiệm đó, ngươi cứ xem như là tiền đầu tư của ta đi!"
"Tiền thì không cần, chủ yếu là khó tìm diễn viên."
Thẩm Lãng vừa gõ chữ trò chuyện với Lý Liễu Tư, vừa thỉnh thoảng nhìn thẳng vào camera, không để Tô Nhạc Tuyên phát hiện bất kỳ điều gì kỳ lạ.
"Ngày mai định đi phim trường Hoành Điếm xem sao, xem có diễn viên nào diễn xuất ổn, ngoại hình cũng đạt yêu cầu không."
"Ta được mà!"
Tô Nhạc Tuyên mong đợi tự đề cử: "Nếu thiếu người diễn vai nữ chính, ta có thể giúp một tay!"
"Thôi dẹp đi, nếu để chú dì biết ngươi không lo học mà đi đóng phim cùng ta, không biết chừng họ làm gì ta đâu."
Thẩm Lãng bĩu môi, phàn nàn nói.
"Với lại, vốn lúc yêu đương với ngươi đã phải lo lắng đề phòng rồi, nếu thật sự để ngươi nổi tiếng lên, để fan hâm mộ biết ngươi hẹn hò với ta, ta đi trên đường chắc cũng không an toàn, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
"Hi hi ha ha, biết bản cô nương lợi hại rồi chứ."
Thẩm Lãng lần đầu tiên khen ngợi như vậy, khiến Tô Nhạc Tuyên rất hưởng thụ, giống như con công kiêu ngạo, ngẩng cao cổ hừ một tiếng.
"Móa, ngày nào cũng biết phát cẩu lương!" Diệp Hân Hân vừa thắng mấy ván game xong vốn đang vui vẻ, nhìn thấy cả ký túc xá trừ mình ra ai cũng đang trò chuyện với bạn trai, lập tức tức giận không có chỗ xả.
Sau đó nàng nhanh như chớp xuống giường, run rẩy chui vào trong chăn của Tô Nhạc Tuyên, áp sát vào khuôn mặt láng mịn tinh xảo của cô bạn thân, cầm lấy điện thoại của Tô Nhạc Tuyên, chen vào trước ống kính.
"Thẩm Lãng, nghe nói đạo diễn đều thích 'quy tắc ngầm' nữ diễn viên, ngươi mà nổi tiếng lên rồi, có biến thành như vậy không?"
"Ngọa Tào, tha cho ta đi."
Thẩm Lãng cười nói: "Ta có làm được hay không còn chưa biết đâu, ngươi đừng nói bậy bạ nha."
Diệp Hân Hân gật nhẹ đầu: "Cũng phải, có hoa khôi xinh đẹp như vậy làm bạn gái, là ta thì ta cũng không thể nào ngoại tình được."
"Hừ, chính là vậy đó!"
Tô Nhạc Tuyên áp sát vào vai Diệp Hân Hân, chen vào trước ống kính, đắc ý bổ sung một câu.
"Đừng hiểu lầm, ta nói là quy tắc ngầm."
Diệp Hân Hân sững sờ mấy giây, lúc này mới không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, tên tiểu tử ngươi, khá lắm đấy."
Tô Nhạc Tuyên hậm hực kêu lên: "Thẩm Lãng! !"
"Hi hi, nói đùa thôi, đùa thôi mà."
Thẩm Lãng cười hì hì luôn miệng xin lỗi.
"Trên mạng mới nói đó thôi, diễn viên có scandal mới là diễn viên tốt, đạo diễn nào mà chẳng có mấy scandal đeo bám chứ?"
"Hừ, ta mới không tin!"
Tô Nhạc Tuyên vừa kiêu ngạo vừa tùy hứng nói.
"Chờ đến ngày phim của ngươi khởi quay, bản tiểu thư muốn đích thân đi giám sát, để tránh ngươi lại liếc mắt đưa tình với nữ diễn viên!"
"Tốt lắm Thẩm Lãng, có hoa khôi rồi cũng không biết trân trọng phải không? Vậy ta sẽ thay Nhạc Tuyên trừng phạt ngươi thật tốt!"
Diệp Hân Hân đắc ý ngẩng cao cổ, 'chụt' một cái hôn lên má Tô Nhạc Tuyên, hai tay cũng bắt đầu không ngừng giở trò nghịch ngợm ở trong chăn.
"Aiya, đáng ghét, ngươi làm gì vậy, nhột quá!"
Tô Nhạc Tuyên cười đến mức ngả nghiêng, điện thoại cũng vô tình rơi xuống giữa hai người.
Ống kính lập tức trở nên mờ ảo ẩn hiện, còn có tiếng cười như không cười đầy khêu gợi của Tô Nhạc Tuyên truyền đến.
"Chậc chậc, con gái đúng là biết cách chơi đùa thật."
Thẩm Lãng cười lắc đầu, sau đó tắt video call với Tô Nhạc Tuyên, xem tiếp nữa thì đúng là không ngủ được.
Ngủ một giấc hừng đông: "Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi nhé. { cẩu tử tay cầm hoa hồng } "
Quãng đời còn lại có ngươi: "Ừm."
Quãng đời còn lại có ngươi: "Ngủ ngon, Thẩm Lãng { phim hoạt hình tiểu nhân so với ái tâm } "
Lý Liễu Tư gửi xong một chữ "Ừm", phải mất mười mấy giây sau mới dũng cảm gửi thêm một cái sticker thể hiện tình cảm tương tự.
Nhìn cái sticker mà có lẽ chỉ có thế hệ chú dì mới dùng này, Thẩm Lãng cười thở dài một hơi, gõ chữ trêu.
Ngủ một giấc hừng đông: "Sao ta lại có cô bạn gái ngốc nghếch như ngươi được nhỉ?"
Quãng đời còn lại có ngươi: "Người ta không ngốc đâu."
Lại trò chuyện thêm vài câu đơn giản với Lý Liễu Tư, lúc này Thẩm Lãng mới thực sự bảo nàng đi ngủ.
Ngay lúc Thẩm Lãng định đi tắm rồi ngủ, tiếng thông báo Wechat lại vang lên.
Hải đảo tuyết: "Thẩm Lãng, ngươi có phát hiện không, hai ngày nay khu hàng nội địa cập nhật nhiều đồ mới lắm!"
Ngủ một giấc hừng đông: "?"
Thẩm Lãng vừa tò mò vừa muốn phát điên, tại sao lời lẽ của vị thiên kim nhà giàu nhất này lúc nào cũng khó đỡ như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận