Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 247: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Ta không cho phép ngươi cùng Tô Nhạc Tuyên kết hôn, ta chán ghét nàng!

Chương 247: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Ta không cho phép ngươi kết hôn với Tô Nhạc Tuyên, ta ghét nàng!
Trưa ngày thứ hai sau khi cơm nước xong xuôi, Thẩm Lãng lái xe chở theo hai chị em và cả Diệp Nhất Nam, đi đến hồ nước hoang phía sau đồi chè để câu tôm hùm.
Do hiện tại đang là mùa đông, hồ nước đã đóng băng cả, bốn người đập ra một cái lỗ trên băng, dùng gan heo câu cả nửa ngày, mà ngẩn ra là chẳng câu được con nào.
Thẩm Lâm Lâm lúc này mới nhớ ra, loài tôm này sẽ ngủ đông, liền kêu gọi ba người còn lại đi đào thử trong các hang bùn quanh hồ nước xem sao.
Thẩm Lãng buổi trưa vừa mới tắm xong, không muốn đi đào hang làm bẩn hết cả người, còn Thẩm Lâm Lâm và Diệp Nhất Nam thì lại chẳng hề để tâm đến chuyện đó.
Hai người họ như hai đứa trẻ nghịch ngợm, xắn ống quần lên để lộ hai đoạn bắp chân trắng nõn, xách cái thùng nhỏ màu đỏ, dùng tay đào bới trong các hang bùn bên hồ đến quên trời quên đất.
Thẩm Lãng đi đến đám cỏ bờ hồ ngồi xuống hút thuốc, tiện thể liên lạc với mấy người quản lý công ty để trao đổi về việc vận hành.
Trong lúc nghỉ Tết, trưởng phòng nhân sự mà Thẩm Lãng tuyển dụng cùng với nhân viên dưới quyền ông ta đều đang tăng ca ở công ty, giúp Thẩm Lãng tuyển nhân viên cho từng vị trí công việc.
Hiện tại giới phim ảnh truyền hình rất khó tìm việc, trong giới từ đạo diễn đến diễn viên, cùng các vị trí linh tinh khác đều cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày Tết, trừ diễn viên ra, đã có mười mấy người đến công ty Thẩm Lãng phỏng vấn, trong đó còn bao gồm cả bác giao nước và chú bảo vệ cổng.
Ra Tết, Thẩm Lãng dự định viết một kịch bản hay, rồi bỏ tiền mời mấy minh tinh hạng A, để bắn phát pháo đầu tiên cho công ty mình, giúp công ty nổi tiếng trước rồi tính sau.
Không chỉ vậy, ngày kia Thẩm Lãng còn phải đi đón Lý Liễu Tư và em gái nàng, mấy ngày nữa, còn phải cùng Tô Nhạc Tuyên sắp xếp căn nhà mới mua quanh trường đại học.
Năm mới này, Thẩm Lãng ước chừng lại bận đến mức không có thuật phân thân.
"Haizz~ Tra nam không dễ làm mà."
Thẩm Lãng lười nhác cảm thán một tiếng, thoải mái ngả người trên thảm cỏ, nhắm mắt dưỡng thần phơi nắng.
Hôm nay thời tiết đẹp, không chỉ không có tuyết rơi, mà mặt trời ấm áp còn lên cao nữa.
Thời tiết thế này nằm trên cỏ phơi nắng, mọi lỗ chân lông toàn thân đều trở nên ấm áp.
"Ca, ngươi vừa nói cái gì không dễ làm?"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Thẩm Lãng, một cái bóng không lớn không nhỏ vừa vặn đổ xuống người Thẩm Lãng, che đi ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Thẩm Lãng đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là cô nhóc Thẩm Nhiễm Nhiễm kia, với nụ cười ngây thơ trong sáng và ngọt ngào.
Thẩm Nhiễm Nhiễm trong tay còn cầm một túi ni lông đựng nước, đoán chừng là vừa mới đi mua ở quầy tạp hóa phía dưới.
"Ta nói làm ông chủ không dễ dàng mà, sao thế? Đưa chai nước cho ta."
Thẩm Lãng ra vẻ bình tĩnh đáp qua loa một tiếng, đưa tay huơ huơ trước mặt Thẩm Nhiễm Nhiễm, trong lòng thì hoảng vô cùng.
Hắn không biết nha đầu này vừa rồi có nghe thấy mình nói gì không.
Nếu như nghe thấy, nha đầu này sẽ làm gì đây?
Thẩm Nhiễm Nhiễm mím môi, ánh mắt hơi láu lỉnh đảo qua, nhìn Thẩm Lãng với vẻ 'giống như cười mà không phải cười', dường như đang suy tính điều gì đó.
"Ngẩn ra đó làm gì?"
Thẩm Lãng không nhịn được thúc giục một tiếng.
"Hi hi, đây."
Thẩm Nhiễm Nhiễm cười tươi như hoa đưa nước cho Thẩm Lãng, sau đó ngồi xuống sát bên cạnh Thẩm Lãng.
Hai anh em không nói lời nào cùng nhìn hai người kia ở bờ đối diện hồ nước, bầu không khí không hiểu sao có chút kỳ quái.
Ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu lên người Thẩm Lãng, vậy mà lại thấy nóng đến có chút bồn chồn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng trải nghiệm lại cảm giác căng thẳng đến toát mồ hôi như vậy, thế mà lại là do chính em gái mình mang đến.
"Ca, ngươi không xuống bắt tôm hùm à?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm nhìn hai người như hai đứa trẻ con ở phía xa, nghiêng đầu hỏi một câu.
Thẩm Lãng lắc đầu: "Không đi, vừa tắm xong, không muốn làm bẩn người."
"Vậy à...."
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, hai anh em lại rơi vào im lặng.
"Ca."
Khoảng mấy phút sau, Thẩm Nhiễm Nhiễm đột nhiên mở miệng, vẻ mặt trở nên có chút lạnh lùng.
"Sao thế?"
Thẩm Lãng quay đầu nhìn nàng.
Thẩm Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, thẳng thắn nói: "Câu ngươi vừa nói, ta nghe thấy rồi."
"Ngươi nghe thấy gì?"
Tim Thẩm Lãng bắt đầu đập thình thịch, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí giọng nói cũng không có một chút thay đổi nào.
Bàn về tố chất của diễn viên!
"Ngươi chắc chắn muốn ta nói ra sao?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm bình tĩnh cười một tiếng, trong ánh mắt còn mang theo một tia ý vị đe dọa.
"Nói đi, ngươi không nói sao ta biết ngươi nói đến câu nào."
Thẩm Lãng bĩu môi, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Ca, ta không muốn vòng vo với ngươi, ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù gì thì ta vừa mới nghe thấy rồi."
Thẩm Nhiễm Nhiễm nói ra lời kinh người, vẻ mặt trở nên có chút dữ tợn.
"Nói thẳng nhé, ta không cho phép ngươi kết hôn với Tô Nhạc Tuyên, ta ghét nàng ta! Ngươi yêu đương với cô gái nào khác ta đều không có ý kiến, nhưng riêng cái đứa 'phiếu giấy' đó thì không được!"
【1: Tại sao? Tô Nhạc Tuyên đắc tội gì ngươi sao? Không thể nào nói chia tay là chia tay ngay được, dù sao ngươi cũng phải cho ta một lý do chứ? 】 【2: Ôi, không hổ là em gái ta, lại biết ông anh ngươi đây đang nghĩ gì, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không kết hôn với Tô Nhạc Tuyên. 】 【3: Ngươi lại nói nhảm gì thế, ngươi có tin ta tát ngươi hai cái không, chuyện của ta từ khi nào đến lượt ngươi xen vào? 】 "Ngươi nói ai là 'phiếu giấy'? Thẩm Nhiễm Nhiễm, gần đây cha mẹ không rảnh quản ngươi đúng không? Ngươi có tin ta tát ngươi hai cái không?"
Thẩm Lãng tức giận đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Nhiễm Nhiễm, quát: "Chuyện của lão tử từ khi nào đến lượt ngươi xen vào?"
Thẩm Lãng từ nhỏ đến lớn chưa từng nổi giận với hai cô em gái, nhưng lần này Thẩm Lãng lại tức giận không hề nhẹ.
Hắn không thể tin nổi người em gái xưa nay vốn ngoan ngoãn lễ phép lại có thể nói ra những lời vũ nhục người khác như vậy, Đối tượng bị mắng lại còn là bạn gái của mình, sao lại không tức giận cho được?
"Lần thứ hai..."
Giọng Thẩm Nhiễm Nhiễm run rẩy nhìn Thẩm Lãng, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên má nàng, vẻ mặt đờ đẫn lẩm bẩm nói.
Thẩm Lãng cau mày: "Lần thứ hai cái gì?"
"Đây là lần thứ hai ngươi vì con nhỏ đó mà mắng ta!!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm đứng bật dậy, gào lên một tiếng điên cuồng oán trách, khóc nức nở đẩy Thẩm Lãng ra, chạy thẳng đến chiếc BMW của Thẩm Lãng, đóng sầm cửa xe lại.
"Mẹ kiếp, ta trêu chọc ai chứ?"
Thẩm Lãng tức giận mà không có chỗ trút.
Hắn biết nha đầu Thẩm Nhiễm Nhiễm này là 'huynh khống', nhưng có khống đến mức nào cũng không thể đến mức độ này chứ.
Nàng cũng đâu phải không biết mình là anh ruột của nàng, việc gì phải làm đến mức này?
Điều Thẩm Lãng không hiểu là, tại sao lại là lần thứ hai mắng nàng, mình đã đắc tội vị 'Bồ tát sống' này lúc nào chứ?
Đúng lúc này, Thẩm Lâm Lâm và Diệp Nhất Nam vừa hay đào tôm xong quay lại.
"Tadaaa, Thẩm Lãng, nhìn nè, tôm!"
Diệp Nhất Nam người đầy bùn đất lôi ra hai con tôm từ trong thùng, mỗi tay một con giơ lên, hớn hở khoe với Thẩm Lãng.
"Có phải giống hệt con tôm hùm chúng ta ăn lần đầu không?!"
Thẩm Lãng đang bực bội, lơ đãng liếc Diệp Nhất Nam một cái: "Ừm ừm, thấy rồi."
Tiểu phú bà vốn đang rất vui vẻ, câu trả lời qua loa mang đầy cảm xúc này của Thẩm Lãng, Khiến tâm trạng vui sướng của nàng lập tức tan thành mây khói, tâm tình tụt dốc, nàng nghịch ngợm đưa hai chiếc càng tôm chĩa thẳng đứng cụng vào nhau.
"Sao thế?"
Thẩm Lâm Lâm ngơ ngác chen vào, tò mò hỏi: "Ca, ta thấy Nhiễm Nhiễm khóc thương tâm lắm, ngươi làm gì em ấy vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi."
Thẩm Lãng bực bội xua tay.
"A ~ Ta biết rồi."
Thẩm Lâm Lâm cười như thể đã đoán trước được: "Chắc chắn là ngươi bảo Nhiễm Nhiễm mua thuốc lá cho ngươi mà không trả tiền, nên em ấy mới giận đúng không?"
Thẩm Lãng nhìn cái túi ni lông dưới chân, bên trong còn sót lại hai chai nước và một bao Ngọc Khê mềm (Nhuyễn Ngọc Khê).
Đây là loại thuốc lá Thẩm Lãng thường thích hút nhất.
"Hi hi, ta đoán đúng rồi chứ?"
Thẩm Lâm Lâm dương dương đắc ý nói nhỏ.
"Cái nha đầu chết tiệt này, ngươi thật đúng là thông minh."
Thẩm Lãng buồn bực hừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận