Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 407: Lý liễu tưởng nhớ: A di mạnh khỏe, ta là Thẩm Lãng bạn gái.

Chương 407: Lý Liễu Tư nghĩ thầm: A di mạnh khỏe, ta là bạn gái của Thẩm Lãng.
Trình Lệ Quyên cẩn thận đánh giá một lượt, cô nương ở cổng quả thật vô cùng xinh đẹp!
Khuôn mặt trắng nõn diễm lệ như hoa đào, sống mũi cao thẳng trắng nõn, đôi môi hơi hồng mím chặt, trong tay nắm chặt hai chiếc ô che mưa.
Mái tóc đen mềm ướt nhẹp buông trên hai vai, nét mặt vừa căng thẳng lại thấp thỏm, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thương cảm.
Không hề khoa trương chút nào, vẻ đẹp của cô nương này hoàn toàn có thể sánh ngang với Tô Nhạc Tuyên vừa được tiễn đi, về phương diện khí chất lại càng nghiền ép không chút áp lực.
"Cô nương này là ai vậy?"
Trình Lệ Quyên nhìn quanh con trai và lão công một chút.
Thẩm Thành Nhân khẩn trương đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên giải thích với thê tử thế nào về việc Lý Liễu Tư tìm tới cửa.
Thẩm Lãng thì bị dọa đến tim gan loạn nhịp, lắp bắp không biết nên giải thích thế nào, hận không thể lập tức ôm Lý Liễu Tư bỏ chạy.
Lần đầu gặp phụ mẫu của Thẩm Lãng, Lý Liễu Tư cũng khẩn trương không thôi.
Vốn không giỏi ăn nói, giờ đây đầu óc nàng trống rỗng, đôi môi mấp máy, căng thẳng đến mức không thốt ra được lời nào.
"Làm cái quỷ gì?"
Trình Lệ Quyên kinh ngạc liếc nhìn hai cha con, rồi lại cười tươi rói nhìn cô nương đang căng thẳng trước mặt: "Cô nương, ngươi tìm ai? Tên là gì thế?"
Lý Liễu Tư nắm cán ô đến toát cả mồ hôi tay, gần như phải cố gắng lắm mới ép được giọng nói ra khỏi cổ họng: "A, a di, ta tên là Lý Liễu Tư."
"Ồ, thật là một cái tên hay, rất đỗi văn nhã."
Trình Lệ Quyên còn tưởng rằng là bạn học hoặc đồng nghiệp của Thẩm Lãng, liền định lễ phép mời nàng vào nhà, thuận tiện mời nàng ăn cơm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Liễu Tư, suýt chút nữa khiến Trình Lệ Quyên bị dọa cho lảo đảo.
"Ta, ta là bạn gái của Thẩm Lãng."
"Cái gì?!"
Giọng nói ôn tồn lễ độ của Trình Lệ Quyên trong nháy mắt trở nên bén nhọn và kinh ngạc: "Ngươi là bạn gái của con trai ta?!"
"Ừm..."
Lý Liễu Tư gật mạnh đầu hai lần.
"Không phải, cái này... cái này...."
Trình Lệ Quyên khó tin nhìn Lý Liễu Tư đang bối rối bất an trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Lãng đang bị dọa đến nhe răng trợn mắt.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Lệ Quyên liền hiểu ra điều gì đó!
Đứa con trai trung thực này của mình, vậy mà lại lén lút nuôi tiểu tam sau lưng Tô Nhạc Tuyên!
"Mẹ, không phải trước đây con đã nói với mẹ rồi sao, Liễu Tư đã muốn gặp mẹ từ rất sớm rồi."
Thẩm Lãng thấy không còn đường lui, đành liều một phen theo kiểu ngựa chết thành ngựa sống, ôm chặt lấy bờ vai hơi ẩm ướt của Lý Liễu Tư, cười gượng gạo.
"Vốn dĩ con định Tết Trung Thu sẽ đưa nàng về ra mắt mọi người, nhưng mọi người nói hôm nay phải đi thăm người thân, nên con bảo nàng đến nhà tìm con chơi, không ngờ lại trùng hợp gặp mặt thế này."
"Không phải, tiểu tử ngươi..."
Trình Lệ Quyên chau mày, vừa định nổi giận thì Thẩm Thành Nhân vội vàng lên tiếng cười nói.
"Thôi được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, cô nương mau vào nhà nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm."
Trình Lệ Quyên kỳ quái nhìn lão công một cái, lập tức đoán được hắn chắc chắn đã biết chuyện Thẩm Lãng nuôi tiểu tam bên ngoài từ sớm.
Nếu không thì vừa rồi khi đối mặt với việc Lý Liễu Tư đến thăm, hắn đã không kinh ngạc giống như Thẩm Lãng.
Thấy Lý Liễu Tư người ướt nhẹp, Trình Lệ Quyên lại không đành lòng, tâm trạng phức tạp lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép sạch sẽ cho nàng.
"Tạ ơn a di."
Lý Liễu Tư thụ sủng nhược kinh nhận lấy đôi dép, vội vàng cúi người, động tác cứng ngắc tháo dây đôi giày thể thao.
Trình Lệ Quyên khoanh tay trước ngực, nghiêm túc đánh giá Lý Liễu Tư, suy nghĩ nên đối xử thế nào với tình nhân mà con trai mình bao nuôi bên ngoài.
Trình Lệ Quyên bỗng nhiên chú ý, trong lúc đổi dép, Lý Liễu Tư vẫn cứ khư khư cầm trên tay chiếc ô che mưa màu hồng ướt sũng kia.
Nàng thoáng sững sờ, rồi mới hiểu ra cô nương này vì lo nước trên ô làm ướt sàn nhà nên mới cứ cầm mãi trên tay, khiến việc đổi dép trở nên vừa vụng về lại chật vật.
"Đưa cho ta."
Thẩm Lãng thấy vậy vội vàng lấy chiếc ô che mưa từ tay Lý Liễu Tư, đi về phía ban công, bung ô ra, để nước mưa phía trên theo mép ô chảy xuống.
Lý Liễu Tư lúc này mới rảnh tay thay dép xong, giống như một nô tỳ mặc người sai bảo, bối rối bất an đứng ở cửa, chờ bạn trai đến dẫn mình vào nhà.
"À..."
Lý Liễu Tư muốn chào hỏi Trình Lệ Quyên, nhưng vừa ngẩng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Trình Lệ Quyên, sợ tới mức nàng vội vàng cúi đầu xuống, theo bản năng nhìn lại khắp người mình.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, trước tiên cứ hỏi rõ mọi chuyện đã rồi nói."
Trình Lệ Quyên nhận ra mình đã dọa Lý Liễu Tư sợ, bèn cố nặn ra một nụ cười: "Vào đi, con gái, đừng căng thẳng, a di có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
"Ừm..."
Lý Liễu Tư ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Trình Lệ Quyên đến ngồi xuống trên ghế sa lon.
Tuy nhiên, vì lo mình làm bẩn ghế sô pha, Lý Liễu Tư theo bản năng chống tay lên mép ghế, cố hết sức giữ mông mình cách xa bộ sô pha sạch sẽ.
Trình Lệ Quyên chú ý tới chi tiết này, thầm nghĩ đúng là một cô nương hèn mọn, chẳng lẽ trốn từ trong núi sâu ra?
"Không sao đâu, vỏ bọc sô pha ngày mai phải giặt rồi, cứ ngồi tự nhiên, đừng câu nệ."
Trình Lệ Quyên cười xua tay, rồi lại dùng giọng lạnh băng nhìn về phía Thẩm Lãng đang ở ban công: "Qua đây."
"Tới đây, tới đây."
Thẩm Lãng sợ mất mật, đưa tay sờ mũi, vội vàng hấp tấp đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Liễu Tư, ngoan ngoãn như một đội viên Thiếu niên Tiền phong.
Trong tình huống bình thường, Thẩm Lãng đưa bạn gái về nhà gặp phụ mẫu, chắc chắn hắn sẽ là người dịu dàng giới thiệu bạn gái mình mang về.
Nhưng bây giờ hắn còn căng thẳng hơn cả Lý Liễu Tư, chỉ sợ Trình Lệ Quyên sẽ nói thẳng chuyện của Tô Nhạc Tuyên cho Lý Liễu Tư nghe.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, xối xả không ngừng, dường như cả thế giới đều bị nhấn chìm trong màn mưa.
Những giọt mưa mạnh mẽ đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh vừa trong trẻo vừa vang vọng, khiến lòng người phiền muộn, rối bời.
Trong phòng khách lại đặc biệt yên tĩnh, không còn tiếng cười nói vui vẻ như lúc gia đình Tô Nhạc Tuyên đến vừa rồi.
Mỗi người đều im lặng không nói, vẻ mặt lộ rõ sự nặng nề, dường như có một tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ.
Đèn trong phòng sáng trưng, nhưng không hiểu sao lại tạo ra một cảm giác ngột ngạt như đang ở công đường thẩm vấn.
"Ngày lễ Tết, đừng dọa con gái nhà người ta, hay là ăn cơm trước đã?"
Thẩm Thành Nhân nhỏ giọng nhắc Trình Lệ Quyên, bóng gió ám chỉ nàng không nên quá hung dữ dọa người.
"Liễu Tư đúng không?"
Trình Lệ Quyên cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười hỏi.
"Ngươi vừa nói ngươi là bạn gái của con trai ta thật à? Các ngươi quen nhau từ khi nào?"
"A di, chúng ta quen biết vào đầu năm ngoái."
Lý Liễu Tư thành thật trả lời: "Lúc đó ta và Thẩm Lãng ở cùng một tiểu khu."
"Đầu năm ngoái?"
Thẩm Thành Nhân sững người, vậy chẳng phải là cùng thời điểm quen Tô Nhạc Tuyên sao!?
Khá lắm, tiểu tử này đã bắt cá hai tay gần một năm rưỡi rồi?!
"Vậy à."
Trình Lệ Quyên cũng khó có thể tin, một lúc lâu sau mới cười mà như không cười.
"Hai đứa quen nhau lâu vậy rồi cơ à? Ngươi cũng thật là, sao không đưa về sớm hơn để chúng ta gặp mặt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận