Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 60: Ngươi người anh em này đang nói nói xấu ngươi đâu.

Chương 60: Người anh em này của ngươi đang nói xấu ngươi đấy.
Quán ăn Quảng Đông này đồ ăn quả thật không tệ, mấy người ăn rất say sưa ngon lành.
Mấy người anh em này của Thẩm Lãng đều không rành nói chuyện phiếm với nữ sinh lắm, lúc mới bắt đầu, bầu không khí trên bàn cơm khá là kiềm chế.
Cũng may Thẩm Lãng rất giỏi khuấy động bầu không khí, phòng riêng vốn đang ngượng ngùng lạnh tanh, rất nhanh đã trở nên sôi nổi dưới sự dẫn dắt của Thẩm Lãng.
Hắn thỉnh thoảng tung ra mấy meme hài hước đang hot trên mạng mà người trẻ tuổi hay dùng, chọc cho mấy nữ sinh cười toe toét, mấy người anh em thấy vậy vừa hâm mộ vừa đố kỵ lại vừa căm hận.
Bọn hắn nhìn bộ dáng thành thạo điêu luyện này của Thẩm Lãng, cũng muốn học cách chủ động gợi chuyện về những chủ đề của giới trẻ, để tăng thêm cảm giác tồn tại của bản thân trong mắt mấy nữ sinh.
Nhưng khi bọn hắn vừa mở miệng chuẩn bị nói chuyện, các nữ sinh vừa hướng sự chú ý về phía bọn họ, thì bọn hắn liền lập tức mất hết khí thế, lúng túng ngồi một bên.
"Được rồi, các ngươi cứ trò chuyện trước, ta đi vệ sinh một lát."
Thẩm Lãng đứng dậy kéo ghế ra, dưới gầm bàn vỗ vỗ vào chân Đàm Lâm Phong, liếc mắt ra hiệu cho hắn, hạ giọng nói: "Ta không phải ngày nào cũng hẹn được các nàng ra ngoài đâu."
Ý của Thẩm Lãng rất rõ ràng, chính là muốn mấy anh em tranh thủ thời gian tìm chủ đề nói chuyện với những nữ sinh này, đừng lãng phí cơ hội tốt như bây giờ.
Thế nhưng ai ngờ, lúc Thẩm Lãng vừa từ toilet trở về, lại đúng lúc nghe thấy tên chó Phàm Hải Dương kia đang kể lại chuyện xấu hổ trước kia của chính mình cho Lý Xảo Xảo nghe ở ngoài cửa.
"Hồi sơ trung, Thẩm Lãng cùng bọn ta lên núi leo cây trộm vải, kết quả chân trượt một cái, quần đùi bị cành cây móc rách toạc một lỗ lớn, gần như là trần truồng đi về."
Phàm Hải Dương vốn định kể một vài chuyện thú vị trước kia của mình và Thẩm Lãng để làm sôi nổi bầu không khí.
Không ngờ Lý Xảo Xảo ngược lại rất thích nghe những chuyện liên quan đến Thẩm Lãng, bất kể là chuyện ly kỳ cổ quái gì, chỉ cần trong câu chuyện có Thẩm Lãng, nàng liền nghe say sưa ngon lành.
Bộ dạng Lý Xảo Xảo chớp mắt to, mong đợi nhìn về phía mình, khiến Phàm Hải Dương mê mẩn đến thất điên bát đảo.
Thế là, Phàm Hải Dương đầu óc nóng lên, liền bắt đầu kể những chuyện xấu hổ trước kia của Thẩm Lãng để thu hút sự chú ý của Lý Xảo Xảo.
Thẩm Lãng sau khi đi vào, lặng lẽ liếc Ôn Kiệt một cái, Phàm Hải Dương lập tức im bặt.
"Khụ khụ, quán cơm này thế mà không bán thuốc lá, ta ra ngoài mua bao thuốc."
Phàm Hải Dương lúng túng sờ mũi đứng dậy, có chút chột dạ hỏi: "Thẩm Lãng, ngươi hút không? Ta mua cho ngươi, dù sao cũng tiện đường."
Thẩm Lãng nhấp một ngụm trà, ra vẻ suy tư nghĩ nghĩ: "Hoa Tử đi, lâu rồi không hút."
"Cái quái gì, ngươi trước kia hút qua à?"
Phàm Hải Dương không nhịn được thầm chửi trong lòng một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn cười như không cười nói: "Được, ta mua giúp ngươi."
Thẩm Lãng lại bổ sung một câu: "Nhớ lấy loại mềm nhé."
Bóng lưng Phàm Hải Dương giật giật, khóe miệng co giật quay đầu cười nói: "Không, không vấn đề."
Phàm Hải Dương vừa rời khỏi phòng riêng, Tô Nhạc Tuyên liền ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng cáo trạng: "Người anh em này của ngươi đang nói xấu ngươi đấy."
"Không sao, kệ hắn nói."
Thẩm Lãng thờ ơ cười cười.
Huynh đệ coi hắn làm bàn đạp theo đuổi nữ sinh, Thẩm Lãng chỉ hận mình không phải Thông Thiên Sơn!
Thẩm Lãng và mấy nam sinh này đều là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, việc nói xấu nhau cũng rất bình thường.
Huống chi Phàm Hải Dương vẫn là vì theo đuổi nữ sinh mới bêu xấu mình, Thẩm Lãng đương nhiên sẽ không để bụng.
Nếu huynh đệ thật sự dựa vào việc bêu xấu mình mà tán đổ được nữ thần trong lòng, Thẩm Lãng vui mừng còn không kịp.
Thẩm Lãng chỉ sợ Phàm Hải Dương giống như một thằng hề diễn trò, bị Lý Xảo Xảo đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Dù sao nữ sinh này thật không đơn giản, chỉ cần xem độ thiện cảm đối với Thẩm Lãng là nhìn ra được.
Có điều dù thất bại cũng không sao, dù sao loại kinh nghiệm thực chiến giao tiếp với nữ sinh này vốn đã rất quý giá.
. . . . .
Ăn cơm xong, đã là hơn bảy giờ tối.
Tô Nhạc Tuyên cùng bạn cùng phòng đón xe về, Thẩm Lãng cùng mấy người anh em mấy tháng không gặp đi dạo hút thuốc trong công viên.
"Hì hì, Thẩm ca, vừa rồi đều là nói giỡn thôi."
Phàm Hải Dương móc bật lửa ra châm thuốc cho Thẩm Lãng: "Ngươi cũng biết anh em không biết nói chuyện phiếm với nữ sinh, chỉ là tìm không ra chủ đề gì để nói mà thôi."
"Ta có để ý đâu."
Thẩm Lãng khinh thường phun ra một vòng khói, ngược lại tò mò hỏi: "Vậy, ngươi bêu xấu ta lâu như vậy, đã xin được phương thức liên lạc của Lý Xảo Xảo chưa?"
Phàm Hải Dương hơi kinh ngạc: "Nàng tên Lý Xảo Xảo?"
Thẩm Lãng speechless đỡ trán: "Ta thao, ngươi cái đồ chó này nói chuyện với nàng lâu như vậy, không biết người ta tên gì à?"
"Ta cũng không biết làm sao mở miệng hỏi a."
Phàm Hải Dương có chút ấm ức, nhưng trên mặt rất nhanh lại hiện lên nụ cười: "Nhưng mà ta thêm được bạn tốt trong game của nàng rồi, đó cũng là phương thức liên lạc mà? Sau này cũng có thể cùng nhau chơi game nói chuyện."
"Vậy thì chúc ngươi may mắn đi."
Thẩm Lãng cảm thấy Phàm Hải Dương tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Xảo Xảo, cũng chỉ đành gửi lời chúc phúc.
"Hì hì, ngươi cũng quá gà rồi."
Ôn Kiệt dương dương đắc ý lấy Wechat ra, mở khung chat với Diệp Hân Hân.
"Ta chỉ trò chuyện vài câu với nữ sinh này, nàng liền chủ động thêm Wechat của ta, còn nói sau này bảo ta có rảnh thì giúp chơi acc của nàng, ta cảm thấy nàng chắc chắn là thầm mến ta rồi, kiểu nhất kiến chung tình ấy!"
"Thao! Thật hay giả!"
Phàm Hải Dương và Đàm Lâm Phong tranh thủ tiến tới xem, quả nhiên thấy trong danh sách bạn bè của Ôn Kiệt có một người bạn khác giới Id là 【 Hân Hân không muốn ngoan 】.
Đây chính là nick Wechat của Diệp Hân Hân ngồi bên cạnh Tô Nhạc Tuyên, đồng thời hai người mấy phút trước còn đang tán gẫu.
Hân Hân không muốn ngoan: "Gần đây tớ phải lên lớp không rảnh chơi game, cậu có rảnh có thể giúp tớ cày một chút không? {đáng yêu}"
Tỉnh đi xem biển: "Được được, cậu gửi mật khẩu tài khoản cho tớ đi, tối nay tớ giúp cậu cày luôn."
Hân Hân không muốn ngoan: "Cảm ơn cậu nha, tớ đi tắm đây. {đáng yêu}"
"Mẹ nó, ngươi cái đồ chó này dựa vào cái gì chứ!"
Nghĩ đến nhan sắc và vóc dáng không thua kém Tô Nhạc Tuyên của Diệp Hân Hân, hai người nhao nhao hâm mộ đến nghiến răng.
"Khiêm tốn chút đi, các ngươi chính là quá không tự tin."
Ôn Kiệt có phần kiêu ngạo tổng kết: "Cho nên nói chuyện phiếm với nữ sinh vẫn phải xem kỹ thuật, chỉ cần bầu không khí tới đúng lúc, nữ sinh đều sẽ kìm lòng không được muốn thêm phương thức liên lạc của ngươi."
"Ừm, có lý."
Thẩm Lãng buồn cười gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Tử Khang hướng nội nhất trong bọn họ.
"Khang Tử, ngươi vừa rồi cũng quá nhát gan rồi, suốt buổi chỉ biết đứng cạnh cười trừ, cũng không biết nói chuyện với nữ sinh hai câu sao?"
"Nói cái gì chứ, ta cũng không biết nói gì."
Triệu Tử Khang ngượng ngùng cười một tiếng: "Bạn gái của ngươi và bạn cùng phòng đều xinh quá, ta vẫn nên theo đuổi cô bạn cùng thôn kia thôi."
"Khang Tử, nghe ta khuyên một câu, cô gái kia không hợp với ngươi đâu."
Thẩm Lãng nghiêm túc nhắc nhở: "Ngươi đã theo đuổi si mê nàng gần bốn năm rồi, nàng đều không đồng ý ở bên ngươi, rõ ràng là đang treo ngươi."
Triệu Tử Khang từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ, vẫn luôn theo đuổi một nữ sinh cùng trường, trước sau không sai biệt lắm cũng được bốn năm.
Nữ sinh kia một mực không đồng ý với Triệu Tử Khang, buồn nôn nhất là còn không từ chối rõ ràng.
Vào lúc Triệu Tử Khang sắp từ bỏ, nữ sinh kia lại chủ động tìm Triệu Tử Khang hỏi han ân cần, đúng chuẩn một ả trà xanh chính hiệu.
Thẩm Lãng mấy người không biết khuyên hắn bao nhiêu lần, Triệu Tử Khang đúng là không nghe lọt tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận