Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 251: Hai tỷ muội liền giao cho ngươi!

Chương 251: Hai tỷ muội liền giao cho ngươi!
Máy bay của Thẩm Lãng cất cánh lúc hai giờ rưỡi sáng, khoảng năm giờ thì đến sân bay Lan Châu.
Từ sân bay về đến làng của Lý Liễu Tư phải đổi nhiều chuyến xe, đường đi toàn là đường núi gập ghềnh, chỉ có đoạn đường vào cổng làng Lý Liễu Tư mới là đường nhựa bằng phẳng.
Thẩm Lãng dùng app đặt xe mãi mà không có tài xế nào dám nhận đơn này.
Thẩm Lãng mất hết kiên nhẫn, trực tiếp gọi một tài xế taxi địa phương, tỏ ý sẵn lòng trả gấp ba giá cước theo đồng hồ, hơn nữa còn là tiền xe cho cả hai lượt đi và về.
Kiếm tiền dễ dàng như vậy, tài xế taxi làm sao lại từ chối được, liền sảng khoái nhận cuốc xe này.
Khoảng ba giờ sau, xe taxi đã đến chỗ cửa thôn Lý Liễu Tư.
Thẩm Lãng đã liên lạc với Lý Liễu Tư trên đường đi rồi, xe taxi vừa bò lên một con dốc nhựa thẳng đứng, Thẩm Lãng liền thấy ở giao lộ có mấy bóng người quen thuộc.
Người đầu tiên nhận ra, đương nhiên là cô nương ngây thơ Lý Liễu Tư, nàng còn đang dắt tay muội muội là Lý Tư Tuệ.
Nãi nãi và dượng họ cũng đi cùng bên cạnh, chắc là đến tiễn đưa.
Tiểu nha đầu tâm trạng có vẻ không tốt lắm, đôi mắt to tròn xoe đỏ hoe, trông như vừa mới khóc một trận.
Thẩm Lãng cũng có thể hiểu được, dù sao chính mình cũng đột ngột mang nàng rời xa người bà nội mà nàng yêu quý nhất, đến một môi trường xa lạ chưa quen thuộc để sinh hoạt, sao có thể không giận mình chứ?
Lúc Thẩm Lãng mở cửa xe, phản ứng của hai tỷ muội khi nhìn thấy Thẩm Lãng đều khác nhau.
Tỷ tỷ thì lộ vẻ mặt mừng rỡ vui tươi, đôi mắt trong veo tràn đầy niềm vui, Nếu trong tay không dắt muội muội, bên cạnh không có nãi nãi và dượng họ đi theo, Trong tình cảnh này, Lý Liễu Tư chắc chắn sẽ chạy về phía Thẩm Lãng, cho hắn một cái ôm thật chặt.
Còn tiểu nha đầu thì ấm ức bĩu môi, nàng biết ai là kẻ đầu sỏ khiến mình phải xa nãi nãi, đôi mắt to hoe đỏ vừa ấm ức vừa uất hận trừng mắt nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng muốn đưa tay xoa đầu nàng, Lý Tư Tuệ liền trốn sau chân tỷ tỷ, không cho Thẩm Lãng xoa, Vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa đáng yêu, trêu cho mấy người lớn phải bật cười khe khẽ.
Không thể không nói, tiểu cô nương quả thật rất đáng yêu, ngay cả khi giận dỗi, cũng mang bộ dáng 'sữa hung sữa hung'.
"Tiểu Thẩm, thuận buồm xuôi gió nhé, đến thành phố Giang Hải đừng quên gọi điện thoại cho chúng ta."
Nãi nãi dặn dò bằng tiếng phổ thông không được lưu loát lắm.
"Ta già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, sau này Liễu Tư và Tư Tuệ giao cho ngươi, hy vọng sau này ngươi có thể đối xử thật tốt với hai chị em các nàng nhé."
"Yên tâm đi, nãi nãi."
Thẩm Lãng chắc như đinh đóng cột đáp lại: "Sau này ta nhất định sẽ đối tốt với các nàng."
"Nhưng quá trình có thể sẽ rất khúc chiết." Thẩm Lãng lại áy náy bổ sung trong lòng.
"Dượng họ, chuyện ta nói với ngươi trước đó, hy vọng ngươi mau chóng thực hiện nhé."
Thẩm Lãng nói với dượng họ.
"Ngày thường ngươi có cần gì, cứ gọi điện thoại cho ta, nếu ngươi muốn tìm mối bán táo cho ngươi, không hiểu cũng có thể đến hỏi ta một chút, ta có thể tìm người giúp ngươi tìm hiểu."
"Ừm, được mà, à, không có vấn đề."
Dượng họ gật đầu thật mạnh: "Thuận buồm xuôi gió nhé Tiểu Thẩm, sang năm lại đến chơi nha."
Mấy người lại hàn huyên thêm vài câu, sau khi hai tỷ muội ôm nãi nãi khóc lóc nói vài câu tiếng quê nhà, Lý Liễu Tư liền dắt tiểu nha đầu, đi theo sau lưng Thẩm Lãng, ba bước lại ngoảnh đầu hai lần nhìn nãi nãi và dượng họ phía sau.
Tiểu nha đầu khóc rất thương tâm, tuyến lệ vô cùng phát triển.
Xe taxi lái đi được mấy cây số, tiểu nha đầu vẫn khóc không ngừng.
Khóc mệt thì dựa vào lòng tỷ tỷ, nghỉ lấy sức xong lại tiếp tục khóc.
"Tư Tuệ ngoan, không khóc nữa, lát nữa tỷ tỷ mua kẹo cho ngươi ăn."
Lý Liễu Tư rất kiên nhẫn, trên đường đi vẫn luôn an ủi cô em gái đang khóc sướt mướt, Ôm lấy thân thể nhỏ bé của tiểu nha đầu nhẹ nhàng đung đưa, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất dịu dàng của người mẹ hiền vợ đảm.
Thẩm Lãng mơ màng liên tưởng, sau này mình và Lý Liễu Tư có con, nàng chắc cũng sẽ có hình tượng người mẹ dịu dàng đằm thắm như vậy nhỉ?
Chỉ có tài xế taxi nghe mà tâm phiền ý loạn, nhưng lại không tiện làm phật lòng Thẩm Lãng, vị khách sộp này, đành phải lấy thuốc lá ra định hút điếu thuốc giải khuây.
Xe chạy rất nhanh, bên ngoài tuyết lại rơi dày.
Tài xế này bèn hé mở một chút cửa sổ, mùi khói căn bản không thể nào bay ra ngoài được, nếu mở toang cửa sổ thì gió lạnh lại lùa hết vào trong.
Khoảnh khắc tài xế châm thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc lập tức khiến tiểu nha đầu không nhịn được ho khan hai tiếng, Lý Liễu Tư cũng theo bản năng dùng cổ áo lông che mũi.
Thẩm Lãng đang xem điện thoại, thấy tiểu nha đầu không khóc nữa hắn còn hơi không quen, ngẩng đầu lên nhìn thì liền biết tại sao.
"Sư phụ, có thể không hút thuốc lá được không ạ?"
Thẩm Lãng cười hì hì nói: "Vợ ta nghi có thai đứa thứ hai, nàng không chịu được mùi khói."
"A..."
Lý Liễu Tư không thể tin nổi nhìn Thẩm Lãng, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng lên.
"Ôi, ôi, tiểu hỏa tử sao cậu không nói sớm, ngại quá đi."
Tài xế hốt hoảng mở cửa sổ ra, vội vứt điếu thuốc ra ngoài, còn theo bản năng dùng tay quạt quạt mùi khói xung quanh.
"Cảm ơn sư phụ."
Thẩm Lãng đắc ý nhướng mày với Lý Liễu Tư, Lý Liễu Tư dịu dàng lườm Thẩm Lãng một cái đầy trách móc.
Lập tức như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng Lý Liễu Tư nở một nụ cười mơ màng, dịu dàng cưng chiều xoa đầu muội muội, dường như xem muội muội là con của mình và Thẩm Lãng.
Bộ dáng nhu tình như nước này khiến Thẩm Lãng rung động, theo bản năng đưa tay nắm lấy bàn tay nàng.
Còn chưa nắm chặt được bàn tay Lý Liễu Tư, một bàn tay nhỏ đã kéo tay tỷ tỷ giấu vào lòng mình, không cho Thẩm Lãng chạm vào.
"Kẻ đầu sỏ" vùi mặt vào 'kho lương thực' của tỷ tỷ, nhẹ nhàng hừ một tiếng, mang theo vẻ hờn dỗi đáng yêu.
Thẩm Lãng nghĩ thầm: Tiểu nha đầu này thật đúng là thù dai.
... .
Thẩm Lãng lái xe trở về biệt thự đường Cửu Gian, mang theo hai tỷ muội tiến vào trong biệt thự.
Tiểu nha đầu lập tức bị nội thất trang hoàng xa hoa lộng lẫy trong biệt thự làm cho kinh ngạc.
Nàng không biết biệt thự là gì, nàng chỉ biết căn nhà này đẹp như tòa lâu đài trong truyện cổ tích vậy.
Lý Liễu Tư dẫn muội muội đi xem qua khắp biệt thự, lại dẫn tiểu nha đầu vào phòng của mình, làm quen với cách sử dụng một số thiết bị điện trong nhà.
Mới từ căn nhà trệt tương đối đơn sơ, trong chớp mắt đã đến biệt thự lớn sang trọng như vậy, suốt cả quá trình, tiểu nha đầu đều tỏ ra khá câu nệ, không dám chủ động chạm vào những đồ vật trông có vẻ sạch sẽ này.
Lý Liễu Tư cũng không vội, dù sao thời gian còn dài mà, sau này từ từ dạy là được.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, đã là hơn tám giờ tối.
Tiểu nha đầu mệt mỏi vì di chuyển cả quãng đường dài, lại vừa khóc lâu như vậy, đã sớm mệt lử.
Lý Liễu Tư giúp nàng tắm xong, tiểu nha đầu liền nằm úp sấp ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ trong phòng mình.
Trẻ con ngủ rồi, vậy kế tiếp chính là thời gian của người lớn.
Bên trong phòng ngủ lớn nhất, Thẩm Lãng ôm thân thể đầy đặn của Lý Liễu Tư, tùy hứng trêu ghẹo nàng.
"Bảo bối, mấy ngày nay có nhớ ta không?"
"Đừng hỏi có được không..."
Lý Liễu Tư hàm tình mạch mạch nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt ngượng ngùng dời đi chỗ khác.
Từ khi quen biết đến giờ, mỗi khi hai người làm "chuyện xấu", Lý Liễu Tư đều có vẻ mặt e lệ này, chuyện gì cũng cần Thẩm Lãng chỉ bảo, thường xuyên trêu đến Thẩm Lãng muốn ngừng mà không được.
"Mau nói."
Thẩm Lãng trừng mắt, có chút bá đạo thúc giục.
Đàn ông đều yêu thích cô nương trong sạch, nhưng cũng thích làm vấy bẩn nàng, Thẩm Lãng hiện tại chính là tâm trạng biến hóa như vậy.
Đây cũng không hẳn là bắt nạt theo đúng nghĩa, chỉ có thể nói là chút tình thú giữa những người yêu nhau, Thẩm Lãng lại thích trêu chọc cô nương đơn thuần này.
Dưới sự ép hỏi bá đạo của Thẩm Lãng, Lý Liễu Tư cuối cùng vẫn lí nhí đáp lại một tiếng.
"Nhớ, nhớ...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận