Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 589: Trước bão táp yên tĩnh (trung)

Chương 589: Yên tĩnh trước cơn bão (trung)
Trong một khoảng thời gian tiếp theo, thành phố Giang Hải dường như đã bị ông trời lãng quên giữa màn mưa, mưa rơi tầm tã mấy ngày không dứt, cả thành phố chìm trong một lớp hơi nước mông lung dày đặc.
Trong biệt thự Cửu Gian Đường, Thẩm Lãng đang đeo tạp dề, bận rộn nấu canh gà trong bếp. Lý Liễu Tư đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những tòa biệt thự mờ ảo phía xa dưới cơn mưa lớn, rồi lại đưa tay sờ lên bụng dưới hơi nhô lên của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngả ngớn khó lòng phát hiện.
[Có tiền thì sao chứ, trên đời này đâu phải cái gì cũng mua được bằng tiền, chỉ là không ngờ người kia, lớn tuổi như vậy mà còn có thể mang thai, haizz....]
Nghe được tiếng lòng của Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng dừng công việc đang làm trong tay, quay đầu nhìn Lý Liễu Tư trước cửa sổ. Nàng đang mang trên mặt nụ cười giễu cợt tựa như của người chiến thắng, và hướng nàng nhìn đúng là phía biệt thự của Diệp Nhất Nam.
Kể từ khi mang thai, tính cách của Lý Liễu Tư dường như trở nên có chút kỳ quái. Những lúc yên tĩnh một mình, trong lòng nàng luôn hướng sự mỉa mai về phía bà chủ nhà và tiểu phú bà.
Chỉ khi ở trước mặt Thẩm Lãng, nàng mới vẫn giữ dáng vẻ cô bạn gái nhỏ hồn nhiên đơn thuần ấy.
Đối với sự tương phản lớn như thế của Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng cũng không cảm thấy quá kỳ quái. Hắn đã biết từ rất sớm rằng tính cách của Lý Liễu Tư có hơi Yandere.
Con gái khi mang thai vốn sẽ suy nghĩ lung tung, mà Lý Liễu Tư lại là cô gái có lòng chiếm hữu khá mạnh.
Việc nàng chỉ càm ràm vài câu trong lòng, không bắt hắn cắt đứt liên lạc với những cô gái khác, đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà nàng có thể làm được.
Mọi người thường nói, con gái khi mang thai thường hay suy nghĩ lung tung, lại còn tìm đủ mọi cách để oán trách người đàn ông của mình, khi thì đòi hái mặt trăng trên trời, lúc lại chê vì sao không phải hình vuông.
Thế nhưng Lý Liễu Tư từ khi mang thai đến nay, lại chưa từng gây chút phiền phức nào cho Thẩm Lãng cả. Dẫu biết Thẩm Lãng ở bên ngoài là một kẻ tệ bạc không chịu nổi, nàng cũng chưa từng vin vào những chuyện đó để gây sự, ngược lại còn thường xuyên oán thầm trong lòng rằng lỗi là ở những cô gái kia.
Có lẽ khóe mắt đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của Thẩm Lãng, Lý Liễu Tư tức thì xoay người lại nhìn về phía Thẩm Lãng trong bếp. Nụ cười lạnh lùng khinh miệt kia lập tức biến mất không dấu vết, gương mặt hồn nhiên thoáng ửng hồng, nàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ nơi mưa đang rơi tầm tã, nỉ non nói.
“Lại, lại mưa lớn rồi, hôm nay ngươi đừng đi làm có được không?”
Mấy ngày nay, Lý Liễu Tư tìm đủ mọi cách để giữ Thẩm Lãng ở nhà với nàng. Khi thì nói bụng không thoải mái, lúc lại bảo bên ngoài mưa to, nàng ở nhà một mình cô đơn buồn bã.
Thẩm Lãng tự nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng Lý Liễu Tư, nhưng quả thực là lúc này hắn không tìm được cớ gì để từ chối. Dù sao thì so với bà chủ nhà, Lý Liễu Tư mới đúng là người mang thai lần đầu theo đúng nghĩa, trong lòng Thẩm Lãng ít nhiều vẫn có chút thiên vị đối với nàng.
Canh gà cũng sắp nấu xong, Thẩm Lãng cởi tạp dề ra, đi đến bên cạnh Lý Liễu Tư, chống nạnh cười trêu chọc.
“Ngày nào cũng bắt ta ở nhà với ngươi, công ty không có ta, ông chủ này, chắc sắp đóng cửa đến nơi rồi. Đến lúc đó công ty phá sản không kiếm ra tiền, ta lấy gì nuôi các ngươi đây?”
Lý Liễu Tư tự trách cúi đầu, nhưng ngay lập tức lại nhanh chóng ngẩng khuôn mặt trái xoan lên một cách kiên định, nói rằng: “Chờ, chờ sinh hài tử xong, ta liền đi làm công.”
Câu trả lời này khiến Thẩm Lãng hơi bất ngờ: “Vậy việc học của ngươi thì sao? Đừng quên, ngươi vẫn chưa tốt nghiệp mà.”
“Không sao cả.” Lý Liễu Tư chẳng hề bận tâm lắc đầu: “Ta có thể vừa đi làm vừa học tập, về nhà còn có thể chiếu cố hài tử.”
“Vậy thì thôi đi.” Thẩm Lãng kinh ngạc trêu chọc nói.
“Sinh hài tử xong còn đang trong tháng ở cữ đã bắt ngươi đi làm công, đừng nói đến đám ký giả truyền thông bên ngoài sẽ bát quái thế nào, mẹ ta mà biết được, chắc chắn sẽ xách đao đến tìm ta.”
“Dì ấy không hung dữ như vậy đâu.” Lý Liễu Tư mỉm cười, rồi đưa tay sờ mặt Thẩm Lãng, dịu dàng nói: “Thẩm Lãng, ta rất thích ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Thẩm Lãng thuận thế nắm lấy tay Lý Liễu Tư, thành khẩn gật đầu. Câu này hắn thật sự không nói dối, chỉ là hắn cũng nói y như vậy với mọi cô gái khác mà thôi.
“Được rồi, mau lấy lượng sữa hôm nay ra đi, chờ chút làm xong việc đó thì uống canh gà, rồi ngươi lại lên lầu ngủ một giấc.” Thẩm Lãng đưa tay ước lượng ‘túi lương thực’ trĩu nặng của Lý Liễu Tư, đoạn đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Bác sĩ đã dặn dò, dáng người Lý Liễu Tư có điều kiện quá tốt, hài tử sau khi sinh ra có khả năng sẽ không bú hết sữa mẹ. Nếu không hút bớt ra một cách thích hợp, sẽ xuất hiện tình trạng căng sữa và đau đớn.
“A….” Lý Liễu Tư đỏ mặt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Lãng.

Giờ phút này, tại bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố Giang Hải, Chung Mỹ Như cầm một tờ báo cáo xét nghiệm, tâm trạng phức tạp đi vào phòng bệnh tư nhân. Trên giường bệnh, Diệp Nhất Nam vừa tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa lớn này dường như đã kéo dài rất lâu, ngày này qua ngày khác, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Bầu trời từ đầu đến cuối đều u ám, mây đen nặng trĩu như một tấm vải đen khổng lồ, che khuất hoàn toàn ánh mặt trời, thỉnh thoảng có tia chớp rạch ngang chân trời, chiếu sáng cả thành phố trong nháy mắt. Nhưng ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến lòng người run sợ.
Nhìn cô con gái không chút sức sống, cùng cái bụng ngày càng lớn của nàng, lòng Diệp Hải ngũ vị tạp trần, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi, nuốt xuống, hóa thành tiếng thở dài khó phát hiện.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Diệp Hải căng thẳng đứng dậy: “Thế nào rồi, có kết quả chưa?”
“Ngươi tự mình xem đi.” Chung Mỹ Như đưa báo cáo khám thai cho Diệp Hải, rồi xoay người đi rót nước nóng cho con gái.
Diệp Hải nhận lấy báo cáo, biểu cảm trên mặt khi thì căng thẳng, khi thì giãn ra.
Có lẽ do từ nhỏ sống trong nhung lụa, lần đầu mang thai nên tình trạng cơ thể Diệp Nhất Nam không tốt lắm, may mà nhân viên chăm sóc và chuyên gia dinh dưỡng bên cạnh đều là những người hàng đầu trong nước, nên vấn đề này ảnh hưởng không lớn.
Nhất là khi thấy dòng chữ cuối cùng, trên mặt Diệp Hải hiện lên vẻ vui mừng kinh ngạc rõ ràng.
Trong bụng Diệp Nhất Nam được cho là một cặp long phượng thai một trai một gái, hơn nữa thai nhi vô cùng khỏe mạnh, ngay cả những tì vết phổ biến nhất cũng không tồn tại.
Diệp Hải kềm chế nội tâm kích động, nhìn về phía Chung Mỹ Như đang ngồi bên giường bệnh của con gái: “Khụ khụ, đã cho Trương bác sĩ bọn hắn xác minh qua chưa?”
Tâm tình của Chung Mỹ Như không giống Diệp Hải, tuy cũng vừa mừng vừa lo, nhưng đồng thời trong lòng lại có một nỗi bất đắc dĩ khó nói thành lời, dẫu vậy nàng vẫn khẽ gật đầu.
“Chúc mừng Diệp đổng.” Vệ sĩ đứng bên cạnh dĩ nhiên cũng nhìn thấy nội dung trên báo cáo và quan sát được sự thay đổi cảm xúc của Diệp Hải, liền cười chúc mừng một tiếng.
Diệp Hải không muốn thừa nhận niềm vui thích khó che giấu trong lòng trước mặt vệ sĩ, khẩu thị tâm phi phàn nàn: “Chúc mừng cái gì, cha của hài tử còn chưa tìm được, có gì tốt mà chúc mừng……”
“Xí!” Lời còn chưa dứt, Chung Mỹ Như lập tức lườm hắn một cái.
Diệp Hải liếc nhìn cô con gái với vẻ mặt đờ đẫn, lại nhìn người vợ đang trừng mắt nhìn mình, đành phải nuốt lời lại.
Đúng lúc này, một vệ sĩ dáng vẻ hơi nhếch nhác, vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy vào từ ngoài cửa. Anh ta vừa định ghé vào tai Diệp Hải thì thầm vài câu thì bị Diệp Hải tằng hắng một tiếng ngăn lại: “Ra ngoài nói.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, đi theo Diệp Hải ra hành lang bên ngoài phòng bệnh, vội vàng lấy ra ba tấm ảnh, lời thề son sắt nói.
“Diệp đổng, mấy người này đều là bạn cùng phòng đại học của Tô Nhạc Tuyên, người ở giữa là hảo bằng hữu từ hồi sơ trung đến giờ của nàng tên là Diệp Hân Hân, gia đình đơn thân, cha mẹ vừa ly hôn không lâu… Theo nghe ngóng, hai người bọn họ hiện tại cũng đang ở cùng Thẩm Lãng. Ta đã gửi đủ loại chứng cứ việc Lý Liễu Tư ở cùng Thẩm Lãng cho nàng rồi. Ta tin rằng không quá mấy hôm nữa, Tô Nhạc Tuyên khẳng định sẽ tìm đến nhà Thẩm Lãng ở Cửu Gian Đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận