Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 264: Thẩm Lãng: Nữ nhi ngoan, ba ba sai!

Chương 264: Thẩm Lãng: Con gái ngoan, ba ba sai rồi!
"Thôi đi, ta làm gì có đứa con gái không nghe lời như ngươi."
Thẩm Lãng cười mắng một câu, nhưng tim trong lòng lại không nghe lời mà đập loạn mấy nhịp.
Hắn coi như đã hiểu tại sao mấy lão già thành công có tiền lại thích nhận mấy tiểu cô nương này làm con gái nuôi.
Một tiếng "ba ba" vừa ngọt ngào vừa làm nũng thế này, đến cả hắn, một người đàn ông đang tuổi tráng niên hai mươi mấy tuổi nghe cũng không chịu nổi a.
Theo lý mà nói, câu nói này của Thẩm Lãng đã xem như một dấu chấm hòa hoãn bầu không khí, trò đùa xưng hô "ba ba" này nên kết thúc tại đây.
Nhưng Diệp Hân Hân dường như không muốn kết thúc chủ đề này ở đây. Thấy thái độ Thẩm Lãng dịu đi, nàng liền 'được đằng chân lân đằng đầu', cười rạng rỡ.
"Ba, ngươi không giận nữa à nha?"
"Không phải, ta là bạn trai của bạn thân ngươi, ngươi cứ gọi ta là ba mãi thế có thích hợp không?"
Thẩm Lãng dở khóc dở cười hỏi lại, hắn đang tự nhắc nhở bản thân về mối quan hệ với Diệp Hân Hân.
Hay nói đúng hơn, Thẩm Lãng không thể để Diệp Hân Hân phát giác ra, chính mình đang bóng gió dẫn dắt nàng.
Chờ đến khi Diệp Hân Hân không kiềm chế được mà chủ động A đi lên (chủ động tấn công), đó mới là sáo lộ của Thẩm Lãng, Bởi vì như vậy mới có đủ lý do để phát huy nguyên tắc của tra nam: không chủ động, không thừa nhận, không từ chối.
Như vậy còn có thể đề phòng Diệp Hân Hân dùng chuyện này làm điểm yếu uy hiếp mình, cũng không cần lo lắng Diệp Hân Hân sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn độc chiếm mình.
Cho dù Diệp Hân Hân có 'cá chết lưới rách', đem chuyện này nói cho Tô Nhạc Tuyên, Thẩm Lãng cũng có thể có lý lẽ và bằng chứng để tẩy trắng hành vi tra nam của bản thân.
"Đùa thôi mà."
Diệp Hân Hân quả nhiên tỉnh táo lại không ít, giả vờ hài lòng vươn vai một cái, che giấu sự thất vọng trong lòng đối với Thẩm Lãng.
Tâm trạng của Diệp Hân Hân lúc này rất phức tạp, thái độ của nàng đối với Thẩm Lãng vừa thất vọng lại vừa ngưỡng mộ.
Thất vọng là vì, Thẩm Lãng đối với mình cũng không có suy nghĩ gì nhiều, một lòng chỉ xem mình là bạn thân của bạn gái hắn.
Ngưỡng mộ là vì, tình cảm giữa Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên quả thật tốt đẹp lạ thường.
Đúng lúc này, Tô Nhạc Tuyên gọi điện thoại tới. Điện thoại của Thẩm Lãng kết nối Bluetooth nên không cần cầm máy để nghe.
"Thẩm heo, ngươi và Hân Hân đến đâu rồi? Ta xuống máy bay rồi này!"
"Sắp vào đến bãi đỗ xe sân bay rồi, ngươi đi ra là có thể thấy chúng ta."
Nghĩ đến sắp được gặp cô bạn gái nhỏ đã lâu không gặp, Thẩm Lãng tay trái cầm vô lăng, tay phải theo phản xạ vô thức đặt lên đùi Diệp Hân Hân nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai người trò chuyện ngọt ngào, Diệp Hân Hân ngồi bên cạnh lần đầu tiên không tham gia vào, trước kia nàng chắc chắn sẽ cười đùa trêu chọc cô bạn thân vài câu.
"Hân Hân sao không nói gì vậy? Có phải tối qua lại thức đêm chơi game, giờ đang ngủ bù không đó?"
Giọng Tô Nhạc Tuyên tò mò hỏi.
"Đâu có."
Thẩm Lãng cười quay đầu nhìn về phía Diệp Hân Hân, chỉ thấy Diệp Hân Hân mặt đỏ tới mang tai nhìn Thẩm Lãng, đôi mắt được kẻ eyeliner hơi quyến rũ tràn đầy sự rung động khó tin.
Thẩm Lãng đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên nhận ra một chuyện quan trọng.
Nếu Tô Nhạc Tuyên đang ở đầu dây bên kia, vậy thì đôi chân mình đang sờ là của ai?!
Thẩm Lãng run rẩy nuốt nước bọt, ánh mắt từ từ rơi xuống tay phải đang đặt trên đùi Diệp Hân Hân, tâm trạng muốn tự tử cũng có.
"Ta, chúng ta đến ngay đây, đợi gặp mặt rồi nói chuyện nhé."
Thẩm Lãng run run rẩy rẩy rút bàn tay phải còn vương hơi ấm về, lòng run sợ nói xong câu đó, liền tim đập thình thịch cúp máy với Tô Nhạc Tuyên.
Bầu không khí trong xe nháy mắt trở nên kỳ quái, tiếng tim đập dữ dội của hai người dường như có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ta, ta không cố ý."
Thẩm Lãng cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút.
"Ta đã lâu không gặp Nhạc Tuyên, lại đang gọi điện thoại với nàng, nên nhầm ngươi thành nàng. Ta nói vậy ngươi có hiểu không?"
Diệp Hân Hân không nói gì, chỉ quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, gò má tinh xảo và chiếc cổ trắng nõn đều ửng đỏ một mảng.
"Thật đó, ngươi không tin cứ hỏi Nhạc Tuyên xem."
Thẩm Lãng có chút nóng nảy: "Ta bình thường lái xe, không nắm cái gì đó là không quen."
Diệp Hân Hân vẫn không quay đầu lại, đến cả vành tai cũng đỏ lên thấy rõ.
"Mẹ kiếp, hệ thống đâu? Hệ thống đâu? Cứu một mạng a!"
Thẩm Lãng lòng như lửa đốt phát điên, sắp phải gặp Tô Nhạc Tuyên đến nơi rồi.
Lỡ như lát nữa Diệp Hân Hân đem chuyện mình sờ chân nàng nói cho Tô Nhạc Tuyên, Thẩm Lãng không dỗ dành nàng trăm tám mươi ngày thì không thể nào dỗ nàng nguôi giận được.
【1: Van cầu ngươi, có thể đừng nói cho Nhạc Tuyên được không, sau này ngươi bảo ta làm gì ta cũng đều đáp ứng ngươi! 】 【2: Bạn thân tốt, tha cho ta lần này được không? Sau này ngày nào ta cũng kéo rank cho ngươi có được không? 】 【3: Hân Hân, Hân Hân ngoan, con gái ngoan, ba ba sai rồi, đừng nói cho Nhạc Tuyên được không? 】 Lựa chọn một và hai đều quá mất mặt, Thẩm Lãng cân nhắc một lúc rồi mặc kệ hết.
"Hân Hân, Hân Hân ngoan, con gái ngoan, ba ba sai rồi, đừng nói cho Nhạc Tuyên nha?"
Thẩm Lãng hạ giọng cầu xin tha thứ, lần đầu tiên hèn mọn như vậy trước mặt một người phụ nữ.
"Đinh! Độ thiện cảm của Diệp Hân Hân đối với ký chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 42 điểm, mời tiếp tục cố gắng."
"Ngọa Tào, thật hay giả vậy!"
Thẩm Lãng mừng rỡ, xem ra cô bạn thân của bạn gái thật sự hy vọng mình làm cha nàng rồi.
"Được rồi, có gì ghê gớm đâu."
Diệp Hân Hân tim đập thình thịch, đỏ mặt phàn nàn: "Không phải chỉ là sờ chân thôi sao, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, ta còn chưa nói gì, ngươi sợ cái quái gì!"
"Ba đây không phải sợ ngươi không cẩn thận lỡ miệng sao."
Thẩm Lãng cười thầm một tiếng, không ngờ cách xưng hô này lại ngày càng thuận miệng.
Kỳ quái hơn nữa là, chính Diệp Hân Hân lại tỏ ra như thể mọi chuyện đương nhiên phải vậy: "Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, lát nữa ngươi đừng giả ngu là được."
"Không đâu, không đâu."
Thẩm Lãng vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cái 'Tu La tràng' đầy căng thẳng không những biến mất, ngược lại còn hời được một cô sinh viên làm con gái, chuyện này có thể nào khó tin hơn được không?
"Nhạc Tuyên nói không sai chút nào, ngươi đúng thật là một tên 'chân khống'!"
Diệp Hân Hân tò mò hỏi: "Còn sờ lâu như vậy nữa, chân của ta và bạn gái ngươi, lẽ nào ngươi không phân biệt được sao?"
"À thì... cảm giác sờ chân ngươi thích hơn một chút."
Thẩm Lãng sờ mũi, liều mạng khen một câu, hắn đang thử xem giới hạn chịu đựng của Diệp Hân Hân đối với mình đã hạ thấp đến mức nào.
"Thần kinh, đừng tưởng ta sẽ vui đấy."
Ánh mắt Diệp Hân Hân rõ ràng mang theo vẻ đắc ý, miệng thì nói lời khó nghe: "Vậy mà lại có hứng thú với chân của bạn thân bạn gái, ngươi đúng là đồ tra nam."
"Thật xin lỗi."
Thẩm Lãng thành thật xin lỗi, nhưng thực tế trong lòng đã sớm mừng như mở cờ.
Mình trêu chọc trắng trợn như vậy, Diệp Hân Hân không những không phản bác hay dùng nó để uy hiếp, cảnh cáo mình, ngược lại còn tỏ ra kiêu hãnh như một nữ sinh bình thường.
Nói không ngoa, Thẩm Lãng chỉ cần giữ vững tiết tấu không tiến không lùi này, chẳng bao lâu nữa là có thể: Chắc chắn nắm trong tay!
Diễn xuất của Thẩm Lãng rất tốt, bộ dạng xin lỗi này trông rất thật.
Nhìn dáng vẻ thành thật của Thẩm Lãng, Diệp Hân Hân buồn bực lắc đầu.
"Haizz, cũng không biết lúc đầu Nhạc Tuyên làm sao lại để ý một tên thẳng nam như ngươi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận