Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 934 : 1 đen 1 trắng

Gió từ một đỉnh Khô Lâu Sơn thổi sang đỉnh Khô Lâu Sơn khác, càn quét cả một thời đại.
Sau chuyến trở về Hồng Hoang Khô Lâu Sơn của gấu nhỏ, nơi đây bắt đầu mở rộng cửa đón chào tu sĩ thiên hạ.
Những người đến đầu tiên là một thiếu niên áo trắng môi hồng răng trắng và một thiếu niên áo đen có ánh mắt quá đỗi linh động.
Thiếu niên áo trắng đi giày vân, đeo kiếm, còn thiếu niên áo đen thì hai tay áo thanh phong.
Hai người gần như cùng lúc đáp xuống trước sơn môn Khô Lâu Sơn, liếc nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc vì đối phương đến nhanh như vậy. Dù cùng là kinh ngạc, biểu hiện của hai người lại hoàn toàn khác biệt. Thiếu niên áo trắng khẽ vuốt cằm, mỉm cười, còn thiếu niên áo đen thì khịt mũi nhẹ, quay ngoắt đầu đi, cái cằm cao ngạo nghễ giơ lên, con mắt dường như đặt lên đỉnh đầu.
Thiếu niên áo trắng cũng không tức giận, ánh mắt lần nữa chuyển hướng sơn môn Khô Lâu Sơn và bạch cốt đại đạo nối thẳng lên đỉnh núi. Đúng vậy, trong mắt thiếu niên lúc này, bạch cốt đại đạo Khô Lâu Sơn chính là bạch cốt đại đạo thần thánh, trắng noãn như ngọc.
Thiếu niên hít sâu một hơi, nhấc chân leo núi.
Thiếu niên áo đen lại một bước lớn nhảy lên phía trước, còn rất ra dáng, dùng lỗ mũi nhìn thiếu niên áo trắng một chút.
Hộp kiếm sau lưng thiếu niên áo trắng tức giận, chấn động. Chủ nhân trước kia của hộp kiếm không hài lòng. Thiếu niên áo đen chỉ cảm thấy gáy lạnh toát, trong lòng đột ngột lạnh lẽo, cổ theo phản xạ có điều kiện co rụt lại, không biết nghĩ đến cái gì, cổ thiếu niên lại một cái chớp mắt duỗi thẳng, thậm chí còn thẳng hơn lúc trước. Thiếu niên ngẩng đầu, rất ngạo mạn nói một câu: "Đừng quên nơi này là nơi nào?"
Hộp kiếm im lặng. Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng vỗ vỗ hộp kiếm, khóa chặt kiếm ý đang nhắm vào cái cổ thiếu niên mặc áo đen. Kiếm ý biến mất, thiếu niên mặc áo đen âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc chân leo núi.
Một đen một trắng, một trước một sau, ai cũng không nói gì.
Cho đến khi bọn hắn nhìn thấy mấy thân ảnh trên núi.
Mắt thiếu niên áo đen sáng lên, cười ha ha chạy về phía mấy người, còn lớn tiếng hô lên hai cái tên: "Hữu Tình, Vô Tình..."
Hữu Tình, Vô Tình ngẩn người, nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen một hồi lâu mới nhận ra hắn là ai: "Đại Bạch Ngỗng? Là ngươi!"
Tiếng cười của thiếu niên im bặt, khóe miệng khoa trương đang toe toét hai bên xuất hiện vẻ lúng túng. Mấu chốt là ở đây còn có người khác, nhất là tên kia ở đằng sau.
Hữu Tình, Vô Tình cũng kịp phản ứng, gọi thẳng cân cước của người khác trước mặt mọi người là không đúng.
Nhưng năm đó cô cô chính là gọi Đại Bạch Ngỗng như vậy, bọn họ cũng đi theo gọi như vậy rất nhiều năm, đến nay cũng không biết Đại Bạch Ngỗng có danh tự khác hay không.
Đây cũng là biểu hiện của việc bọn họ lâu dài ngốc ở trên núi, không rành thế sự.
Thiếu niên áo đen Đại Bạch Ngỗng đã lăn lộn giang hồ rất nhiều năm, xấu hổ một vòng rồi lại cười lên ha hả: "Là ta, là ta!"
Hữu Tình, Vô Tình cũng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vui sướng chân thành tha thiết, không chứa một chút tạp chất.
Nụ cười trên mặt thiếu niên nhỏ lại, vành mắt lại phiếm hồng. Trong một cái chớp mắt, hắn nhớ tới rất nhiều.
Hắn cho là hắn đều quên, nguyên lai là bị hắn trân tàng tại đáy lòng.
Những ký ức kia, hắn cẩn thận từng li từng tí giấu đi.
Cho tới hôm nay.
"Hữu Tình, Vô Tình..." Thanh âm thiếu niên thấp rất nhiều, lại mang theo rất nhiều tình cảm không nén nổi.
Hữu Tình, Vô Tình đối thiếu niên trịnh trọng gật đầu, sau đó đối hồng y Tiểu Thiền đang đứng ở vị trí chủ sự phía trước nhất nói: "Sơn chủ, hắn là cô cô của chúng ta... cố nhân."
Cuối cùng bọn họ dùng một từ "cố nhân" để xưng hô.
Thiếu niên áo đen chạy tới trước mặt các nàng, lại liên tục khoát tay: "Ta chỉ là hộ viện của chủ nhân."
Lời này nhìn như khiêm tốn về thân phận của mình, kỳ thật chẳng phải là lập tức rút ngắn quan hệ giữa hắn với Thạch Cơ và Khô Lâu Sơn sao?
Một câu "ta không phải người ngoài".
Quả nhiên, Tiểu Thiền nghe vậy thì giật mình, nhìn về phía Hữu Tình, Vô Tình. Hữu Tình, Vô Tình gật đầu, lời này không sai.
Xác nhận thân phận, Tiểu Thiền cười nói: "Đã là người một nhà, vậy cũng không cần câu nệ, trước tạm đứng ở một bên."
Tiếu dung trên khóe miệng thiếu niên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà mở rộng, cuối cùng hình thành một biểu lộ gọi là mừng như điên. Thiếu niên vui vẻ chạy đến bên cạnh Hữu Tình, Vô Tình, về đơn vị.
Trong nháy mắt đã từ khách nhân biến thành chủ nhân, khóe môi thiếu niên nhếch lên, mang theo tiếu dung không ai sánh nổi, nhìn xuống thiếu niên áo trắng vừa mới đến.
Thiếu niên áo trắng cũng hơi ngẩn người trước sự thay đổi thân phận của thiếu niên áo đen.
Bất quá cũng chỉ là hơi ngẩn người.
Thiếu niên khe khẽ lắc đầu, đi đến trước sơn giai, bấm ngón tay thi lễ. Lễ này vừa ra, bao quát cả thiếu niên áo đen, tất cả mọi người đều thần sắc nghiêm nghị, nhao nhao bấm ngón tay hoàn lễ.
Bởi vì thiếu niên làm là kiếm lễ, kiếm lễ do Thạch Cơ truyền đạo ở nhân tộc truyền xuống.
Hôm nay, kiếm tu thiên hạ đều thông tri về lễ này.
"Kiếm tu Bạch Cảnh bái sơn."
"Bạch Cảnh..."
Tiểu Thiền có chút thất thần, sau đó hỏi: "Có phải là Bạch Cảnh tiên sư xuất kiếm từ Tị Thủy Quan, Giới Bài Quan, Thanh Long Quan trước đây?"
Lần này đến phiên Bạch Cảnh ngơ ngác, hắn không ngờ rằng sẽ có người biết đến một tiểu bối không đáng kể như hắn.
Thần sắc Bạch Cảnh đã nói rõ hết thảy.
Tiểu Thiền cười giải thích: "Lão sư và sư huynh đều từng nói với ta về tiên sư."
Thiếu niên kích động, cũng không còn cách nào bình tĩnh: "Trước tiền bối cũng nhắc tới ta sao?"
Tiểu Thiền gật đầu: "Lão sư đã nói, nàng còn truyền cho ngươi một kiếm."
Nàng nói là chuyện năm đó trước Lưỡng Quân Trận, tiểu kiếm tu áo đen dùng ma kiếm trảm lượng thiên đạo, về sau bị Mã Nguyên chặt đứt lưỡi, phế đi một tay, đánh rớt cảnh giới Đại La, rồi truyền cho một kiếm, chính là tiểu tiên đồng Bạch Cảnh lúc ấy.
Thần tình Bạch Cảnh kích động, lần nữa bái kiến, lần này lại là hướng lên trời bên ngoài.
Lúc hắn hành lễ, mắt thiếu niên áo đen Đại Bạch Ngỗng suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Đợi đến khi Tiểu Thiền nói ra câu "đều không phải người ngoài", bả vai Đại Bạch Ngỗng lập tức xụ xuống.
Đây chính là sau này hai vị cung phụng của Khô Lâu Sơn, một người thủ Đạo Tạng, một người thủ núi.
Một đen một trắng, một ác một thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận