Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 393 : Kim ngao đảo nghe đạo

"Trên có Hoàng Đình, dưới có Quan Nguyên, sau có U Khuyết, trước có Mệnh Môn, hô hấp vào giữa Lư nhập Đan Điền, nước trong Ngọc Ao tưới Linh Cây, cẩn thận tu dưỡng ắt trường tồn, người áo đỏ trong Hoàng Đình. Quan Nguyên tươi tốt, Mậu Dược khép kín hai bên, U Khuyết cao vời vợi, tinh khí bừng bừng trong Đan Điền, nước trong Ngọc Ao nảy mầm xanh tốt. Linh căn kiên cố, tuổi già không suy, trong hồ có kẻ sĩ mặc áo đỏ, hoành xuống ba tấc có thần ngự, trong ngoài cách trở, nặng nề bế kín..."
Thạch Ki:
Đủ giẫm kim dịch quấn quanh cây, miệng tụng Hoàng Đình, Luyện Khí cần cù.
Phù Tang Mộc động, hồng hà đốt rực, Kim Ô nghe chú, thu mình im thin.
Thang Cốc lại vang tiếng tụng kinh.
Đánh đàn, tụng kinh, đả tọa, Luyện Khí, ngẫu nhiên Thạch Ki sẽ đến nghỉ ngơi trên cây Phù Tang, thường là vào ban ngày, ban ngày trên cây Phù Tang luôn trống một nhánh cây, Thạch Ki sẽ trộm lấy nửa ngày nhàn rỗi như kiếp phù du, có khi sẽ đánh đàn trên tàng cây, có khi sẽ tụng kinh trên tàng cây, trong lòng có một phen tư vị đặc biệt.
Ngoài ra, Thạch Ki còn cùng Kim Ô chơi một trò chơi.
Thạch Ki tay cầm thạch tiễn, bắn Kim Ô.
Chín hoặc mười con Kim Ô đều tự do tránh né, Thạch Ki tự do xạ kích, tránh được có thưởng, bị bắn trúng có phạt, con Kim Ô bị phạt thay ca ca hoặc đệ đệ trực nhật một ngày, Kim Ô nào tránh được thì được nghỉ ngơi một ngày.
Thạch Ki tận tâm tận lực, Kim Ô làm việc không biết mệt.
Ngày qua ngày, năm hết năm, tiễn kỹ của Thạch Ki không ngừng được nâng cao, đồng thời tốc độ phản ứng của Kim Ô, trực giác về nguy hiểm, dự phán mũi tên, kỹ xảo tránh tiễn, tùy cơ ứng biến, tùy thời đổi tốc độ, đủ loại tiềm năng đều được đào móc ra.
Thạch Ki luôn không nhịn được nghĩ, nếu như Hậu Nghệ, người dạy nàng tiễn kỹ, biết nàng dùng tiễn kỹ để huấn luyện Kim Ô tránh mũi tên của hắn, không biết sẽ có cảm tưởng gì, lại có vẻ mặt gì.
Có lẽ sẽ không biểu lộ gì.
Hắn quá chấp nhất vào tiễn của mình, cũng quá tự tin.
Cách làm của Thạch Ki, chẳng qua là làm hết sức mình, đường cong cứu quốc, đã là cứu Kim Ô cũng là cứu Hậu Nghệ.
Trước khi nghĩ ra biện pháp giải quyết triệt để, nàng chỉ có thể làm tất cả những gì mình nghĩ ra, về phần có ích hay không, tạm thời không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng, bởi vì chuyện sau này, ai cũng không biết, quá khứ đã định, hiện tại có thể khống chế, tương lai có hi vọng.
Nhưng nàng có thể làm cũng chỉ có hạn, chỉ có thể bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.
Thang Cốc, nàng sẽ luôn trông coi.
Kim Ô, nàng sẽ luôn trông coi.
Tiếng chuông trong lòng vang lên, lại mười năm.
Thạch Ki rời khỏi Thang Cốc.
Lần này, Kim Ô phàn nàn vài tiếng, nhưng không ngăn cản.
Kim Ngao đảo, nàng lại đến.
Đây là lần thứ ba Thánh Nhân giảng đạo.
Nàng nhìn thấy một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vừa mở miệng, Thạch Ki liền choáng váng.
"Tiền bối, tiền bối, ta rốt cục đợi được người..."
Thạch Ki nhấc gáy cổ áo tiểu cô nương, sải bước đi về phía Bích Du Cung.
Thánh Nhân đã bắt đầu bài giảng, Thạch Ki đem áng mây phóng tới phía sau nàng, ngồi xuống.
Thánh Nhân vẫn giảng về luyện khí, như thế nào điều Khảm bắt Ly, như thế nào hàng phục Long Hổ, như thế nào tu trì bản thân, như thế nào khí hành chu thiên, nghe như lời nhàm tai, nhưng lại không giống, hôm nay Thánh Nhân giảng có thâm ý hơn so với mười năm trước, chỉ bất quá thâm ý ở mấy chữ, mấy chữ châu ngọc, bắt được liền tóm lấy, không bắt được thì bỏ qua.
Thánh nhân đại đạo sẽ không giảng lại, càng sẽ không tái diễn, nghe được thì nghe được, bỏ lỡ thì bỏ lỡ.
Như thời gian trường hà, sẽ không trở lại, sẽ không ngược dòng.
Thánh Nhân tiếp nhận đạo luyện khí của Thái Ất Chân Tiên, tiếp thu rất sâu, lại có người ngủ, bởi vì đã từng nghe qua.
Thạch Ki dùng tâm thần của đại năng, thấy mầm biết cây, trong ngoài đang ngồi không một ai dụng tâm như nàng.
Nàng khác với những người khác, biết rõ cơ hội nghe đạo như vậy khó kiếm, nàng thấy qua không ít người ở tầng cao, nhưng số lần bị ghét bỏ cũng không ít.
Chỉ khi mất đi, mới hiểu được trân quý.
Thường ở bên cạnh Thánh Nhân, đã thành thói quen, nghe nhiều, cũng thành ra như vậy, hơn nữa sau này lại không phải không có cơ hội nghe, có rất nhiều cơ hội, đó là vận mệnh của họ, người ngoài ước ao cũng không được, nhưng đại đa số người đều là người bình thường, tương đối phổ thông.
Mỗi lần Thạch Ki ngồi xuống, nàng đều coi như lần cuối cùng được nghe, bởi vì nàng và Thánh Nhân không có danh phận sư đồ, thân phận nàng không rõ ràng, hôm nay có thể cho nàng nghe, cũng có thể không cho nàng nghe, tất cả đều do một ý niệm của Thánh Nhân.
Tâm tư của Thánh Nhân không phải nàng có thể đoán được, cho nên nàng cũng không đoán.
Nghe được lần nào hay lần đó.
Nghe một lần, nhớ một lần ân.
Trước cứ nhớ lấy.
Giới hạn giảng đạo của Thánh Nhân rất mơ hồ, từ Địa Tiên giảng đến Thái Ất Chân Tiên, đều là luyện khí, lần này cũng vậy, từ Thái Ất nói về, như thế nào vượt qua Đại La cũng rất mơ hồ, kể đi kể lại, đã là thiên hoa loạn trụy, mặt đất nở sen vàng, liên quan đến đạo, thiên địa dị tượng không phải Thánh Nhân cố ý gây ra, mà là thiên địa hữu cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận