Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 305 : Đạo xuất Côn Lôn, ngọc xuất Côn Cương

Trong Ngọc Hư Cung, đèn treo cao rực rỡ. Chiếc đèn này vô cùng bất phàm, thuộc về Tiên Thiên Linh Bảo, cùng đẳng cấp với Bảo Liên đăng của Nữ Oa nương nương và Bát Cảnh Cung đăng của Thái Thanh Đạo Đức Thánh Nhân. Nhất Đăng tỏa hào quang, thánh địa đều quang minh, chiếc đèn này chiếu sáng toàn bộ Côn Lôn thánh địa.
Thạch Cơ bước vào điện, cảm thấy bụi bặm trên người tan biến hết. Ánh đèn chiếu rọi, khiến nàng cảm thấy trong ngoài thanh thản, không vướng bụi trần, không tì vết. Trong lòng nàng kinh hãi, đạo cung của thánh nhân quả nhiên không tầm thường.
Tiếng bước chân của ba người vang vọng rõ ràng trong đại điện tĩnh mịch, vừa linh hoạt kỳ ảo, lại vừa trang nghiêm.
Giữa sự thanh thản, thấy đài cao, đài cao chia làm hai tầng. Trên mỗi tầng đài cao, hai bên trái phải đều có hai đôi lư hương đỉnh đan, khói tím lượn lờ. Sau làn khói tím, thánh nhân ngồi cao trên vân sàng. Thánh quang trắng sữa nhu hòa, thấy ẩn hiện huyền lý đan xen. Thánh nhân cao vời vợi, lại như cực xa, khó nhìn rõ chân dung.
"Cầm Sư đích thân tới, Ngọc Hư Cung bồng bềnh sinh huy!"
Lời thánh nhân vang lên, Ngọc Hư Cung cộng hưởng.
Thạch Cơ cũng giật mình, thánh nhân quá khách khí. Ngọc Đỉnh, Hoàng Long cũng chấn kinh, quên cả việc tiến lên hành lễ với sư phụ.
Thạch Cơ phản ứng nhanh hơn, vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Thánh nhân khách khí, Thạch Cơ thực sự không dám nhận. Hôm nay có thể diện kiến thánh nhân, mới là vinh hạnh của Thạch Cơ... Thánh nhân Chứng Đạo Hỗn Nguyên, khắp chốn mừng vui, Thạch Cơ chuẩn bị chút lễ mọn, chúc mừng thánh nhân lập xuống đại giáo, chứng được Thiên Đạo Thánh Nhân chính quả, mong rằng thánh nhân không ghét bỏ."
Nói rồi, Thạch Cơ lấy ra hộp ngọc, hai tay dâng lên.
Ngọc Thanh Thánh Nhân cuối cùng cũng lộ nụ cười trên mặt, giơ tay ra hiệu đồng tử nhận lấy, cười nói với Thạch Cơ: "Cầm Sư khách khí." Người lại đưa tay chỉ về phía bên trái nói: "Cầm Sư mời ngồi."
Phía bên trái đại điện bày thêm một án và một bồ đoàn.
Thạch Cơ cảm tạ thánh nhân, đi đến sau án ngồi xuống. Nàng cũng suy nghĩ thấu đáo, hôm nay thánh nhân là chủ, nàng là khách. Khách theo chủ mới là đạo làm khách. Thánh nhân nói sao, nàng làm vậy, thánh nhân cao hứng là tốt.
"Tiểu tử, con đi lấy chút ngọc dịch, hái chút ngọc thực tới." Thánh nhân phân phó.
"Vâng." Đồng tử đi vào trong đại điện.
Thánh nhân cười nói: "Đạo hữu đường xa đến đây, bần đạo có thể đem ra, cũng chỉ có ngàn năm ngọc dịch, vạn năm ngọc thực này thôi. Lát nữa Cầm Sư đừng ngại nếm thử."
Thạch Cơ chắp tay cảm ơn: "Thánh nhân quá khiêm tốn, thánh nhân mang ra sao lại là phàm vật. Tiểu đạo thường nghe: 'Đạo xuất Côn Lôn, ngọc xuất Côn Cương'. Côn Lôn Sơn là tổ đình của Đạo giáo thì khỏi cần phải nói, Côn Lôn linh ngọc cũng nổi tiếng đại thiên, chắc hẳn ngàn năm ngọc dịch, vạn năm ngọc thực này, càng là trân tu hiếm thấy..."
Những lời này của Thạch Cơ khiến thánh nhân vui vẻ ra mặt, nhất là câu "Đạo xuất Côn Lôn, ngọc xuất Côn Cương", sâu hợp thánh ý.
Hoàng Long, Ngọc Đỉnh lại bị một tràng thao tác của Thạch Cơ làm cho ngây người, thấy nàng ngồi ngay ngắn sau bàn ngọc, trò chuyện vui vẻ với sư tôn, hai người đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Hai người chỉ nghe thấy thánh nhân sư phụ cười nói: "Đâu có đâu có, Cầm Sư quá khen. Ngày xưa ở Bất Chu Sơn, một khúc đàn của Cầm Sư danh chấn Hồng Hoang, ba mươi sáu hỏi càng là trực chỉ bản tâm đại đạo, tế tấu vang vọng Bàn Cổ Thần, thiên địa vạn ngàn đồng đạo cùng tế Bàn Cổ phụ thần, quả thật là sự kiện lớn chưa từng có, khai thiên tích địa đến nay, chỉ có lần này là tương tự, chỉ lần này một khúc."
Hoàng Long, Ngọc Đỉnh ù hết cả tai, trong lòng dậy sóng thao thiên cự lãng. Bọn hắn thực sự không ngờ rằng Thạch Cơ và nhóm người ở Bất Chu Sơn, lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy. Lời này đừng nói là bọn hắn có thể không tin, nhưng thốt ra từ miệng thánh nhân thì lại khác, hai người ngoài chấn kinh vẫn là chấn kinh, chấn kinh đến chết lặng.
Thạch Cơ cũng nhiệt huyết sôi trào, tự hào không thôi. Nhân sinh có thể làm nên chuyện này, thành tựu khúc nhạc này, chết cũng không tiếc. Nàng chính là ôm quyết tâm như vậy, dốc hết tất cả tâm huyết mới tấu lên khúc « Bàn Cổ tế ».
Bây giờ thánh nhân đưa ra đánh giá, kỳ thực chính là dự tính ban đầu của nàng, hoành nguyện của nàng. Quay đầu nhìn lại, nàng mới phát hiện kia là điều khó khăn đến bực nào, dùng một trăm bốn mươi năm thời gian làm một chuyện mà người khác xem là thiên phương dạ đàm, chỉ có nàng tự mình biết nàng đã trải qua những gì, và đã kiên trì được điều gì.
Thạch Cơ đứng dậy trịnh trọng chắp tay, đôi khi một câu nói rất quan trọng đối với một số người.
Thánh nhân khẽ gật đầu, ông hiểu Thạch Cơ thi lễ này vì sao.
Hai người đều không nói chuyện, cho đến khi đồng tử bưng tới ngọc dịch, mang lên ngọc thực, trong điện lại khôi phục sự thân thiện.
Ngọc dịch dập dờn, ngọc thực sáng long lanh, mê người vô cùng. Thạch Cơ rõ ràng nghe thấy tiếng Hoàng Long nuốt nước miếng, nhưng thánh nhân không sắp xếp chỗ ngồi cho đệ tử của mình, nàng cũng không tiện nói gì.
"Cầm Sư, không cần khách khí."
"Tạ thánh nhân!"
Thạch Cơ nâng chén ngọc lên, bên trong tản mát màu nga sữa, ngọc dịch dập dờn, mùi thơm ngát xộc vào mũi. Thạch Cơ uống một ngụm, ngọc trơn bóng, ngọt ngào, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Thạch Cơ uống một hơi hết sạch, khen: "Mỹ vị chi cực."
Nàng lại cầm lấy một quả long nhãn óng ánh sáng long lanh giống như vạn năm ngọc thực thả vào miệng. Chỉ cảm thấy răng môi thơm ngát, khiến người ta líu lưỡi. Ngọc thực vào cổ họng thì nhuận giọng, vào bụng thì nhuận bụng, giống như nàng là một tinh khiết Không Linh Tiên Thể, lại có cảm giác ngũ tạng lục phủ được tẩm bổ không ngừng.
Thạch Cơ nhìn mâm ngọc thực, hai mắt tỏa sáng, cũng không nói nhiều lời. Thạch Cơ vươn tay cầm lên một quả, đưa vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, cái cảm giác khoang miệng đầu lưỡi được tưới nhuần thật sự vô cùng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận