Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 343 : Một lối đi bộ?

Khổng tước mắt đảo một vòng: "Ta không sợ ư? Ngươi liền cho ta?"
Thạch Ki cười nói: "Ngươi dám muốn, ta liền cho ngươi."
Khổng tước nhìn chằm chằm Thạch Ki: "Không gạt ta đấy chứ?"
Ánh mắt Thạch Ki không rời: "Ta lừa ngươi bao giờ, cần thiết phải lừa ngươi sao?"
Tròng mắt Khổng tước đảo loạn, nàng hình như thật chưa từng bị hắn lừa.
Khổng tước trầm mặc hồi lâu.
"Vậy ngươi nói qua muốn ta báo đáp, ngươi cũng không nên quên!"
Cuối cùng Khổng tước miễn cưỡng đáp ứng.
Thạch Ki gật đầu: "Sẽ không quên."
Thạch Ki nghĩ ngợi rồi nói: "Ta hiện tại liền dạy ngươi một loại thần chú."
"Thần chú?" Khổng tước hứng thú hỏi.
Thạch Ki gật đầu rồi đi về phía cây bất tử, khổng tước đi theo sau.
Thạch Ki đứng dưới cây bất tử, nói: "Bùa này tên là «Chuẩn Đề Chú», ngươi nghe cho kỹ."
Khổng tước thông minh hiếu học vội vàng gật đầu.
Thạch Ki vừa tụng chú vừa chú ý sự biến hóa trên người Khổng tước, quả nhiên, khi nàng tụng chú, Thánh Văn trên cánh phải Khổng tước phát sáng, tản mát ra thánh uy nhàn nhạt.
Thánh uy rất quen thuộc, nàng đã cảm thụ qua ở ngoài cõi trời, uy áp của Chuẩn Đề Thánh Nhân.
Thạch Ki vận nhãn quan Thánh Văn, miệng tụng «Chuẩn Đề Chú», trong lòng hiện lên đồ chứng đạo của Thánh Nhân, một bức Thánh Nhân hành đạo đồ hiện lên trong lòng. Trên đại đạo, Chuẩn Đề Thánh Nhân tái hiện con đường, dưới chân đại đạo thành đồ, một bước sinh một lá, một lá một Bồ Đề.
Thạch Ki cất bước, dưới chân sinh đồ, một bước đi ra ba phần tượng của Thánh Nhân, một bước đi ra, đạo đồ như ở trước mắt tản ra, Thạch Ki lại muốn phóng ra một bước, lại muôn vàn khó khăn. Một trang Thánh Nhân đạo đồ tiến lên một bước, có được rồi lại mất mát, lòng Thạch Ki bỗng nhiên buồn bã.
Khổng tước lại nhìn đến ngây người.
Hắn không ngờ Thạch Ki sẽ truyền cho hắn chú lợi hại như thế.
"Nhớ chưa?"
Thanh âm của Thạch Ki vang lên.
Đầu óc Khổng tước trống rỗng, bị oanh đến kinh ngạc.
Hắn...hắn...hắn lại một câu cũng không nhớ, đều quên hết.
Khổng tước kiêu ngạo cúi đầu, nửa ngày mới thốt ra hai chữ: "Không ạ." Tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu, khó mà nghe thấy.
Thạch Ki nhíu mày, vô tình lại thấy mấy tiểu tử ở đằng xa cũng mặt mày mờ mịt, trong lòng nàng như có điều suy nghĩ.
Thạch Ki quay đầu hỏi bất tử trà: "Tiểu Trà, ngươi nhớ được vài câu?"
"Hoa...hoa...ầm ầm..."
Không có...không có...không có vài câu.
Bất tử trà trả lời khẳng định đáp án trong lòng nàng, chú đạo cũng cần thiên phú, cũng nặng cơ sở, không phải người nào, chú gì, vừa học là biết, năm đó nàng lấy «Vương Mẫu Chú» để xây dựng cơ sở chú đạo.
Một thiên «Vương Mẫu Chú» nàng mở mắt tụng, nhắm mắt tụng, ngày cũng tụng, đêm cũng tụng, tụng hai trăm năm mươi năm, hai trăm năm mươi năm, chín vạn một ngàn hai trăm năm mươi cái ngày đêm, khô tọa một núi, chỉ tụng một chú, một ngày ngàn lần, cũng có chín ngàn vạn lần, nàng quên mất cơ sở chú đạo của nàng không phải một ngày mà thành.
Nàng sơ ý.
Thạch Ki muốn giải thích, lại thấy Khổng tước xấu hổ cúi đầu, liền thôi suy nghĩ giải thích, đả kích một chút cũng không có gì không tốt, chí ít có thể thành thật hơn một chút.
Nhưng kế hoạch của nàng... Thạch Ki lại nhíu mày lại.
Vô ý thoáng nhìn mấy tiểu tử kia trơ mắt nhìn nàng, đại khái là thấy nàng dạy Khổng tước, không dạy các nàng, đều rất khát vọng.
Thạch Ki mới giật mình phát giác ra nàng chưa từng chính thức truyền cho các nàng cái gì.
Nàng một mực tự xét lại mình vì học lộn xộn lại bất công không đủ để dạy người, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới việc truyền đạo cho người khác, không phải của mình mình quý, mà là không dám dạy hư học sinh, chính mình cũng không đi minh bạch, thì sao dám dạy người.
Nhưng hôm nay quay đầu, mới ý thức được nàng không phải một mình, không phải một mình tu đạo, sau lưng có người đang chờ nàng, nàng đi xa, các nàng vẫn ở nguyên địa chờ nàng, đợi nàng quay đầu nhìn các nàng, dẫn các nàng cùng đi.
Hữu tình chờ nàng.
Vô tình chờ nàng.
Bất tử trà cũng chờ nàng.
Tiểu Thanh Loan đã từng ở Côn Lôn chờ nàng.
Bạch cốt nhất mạch, đều đang đợi đạo của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận