Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 487 : Viêm Hoàng

Khi các tiên nhân của Xiển giáo và Tiệt giáo đến, Thạch Ki đang pha trà, nước sôi sùng sục, sương trà tràn ngập.
Thanh âm mơ hồ của Thạch Ki từ trong sương trà vọng ra: "Thứ cho bần đạo không thể đứng dậy đón tiếp, Thiên Cầm đạo hữu, mời Nhiên Đăng đạo hữu, Đa Bảo cùng Nam Cực đạo hữu tiến vào, đình viện nhỏ hẹp, liền không mời các đạo hữu khác tiến vào."
Thạch Ki phất tay, bên ngoài cửa thêm hai nhóm bồ đoàn, bên trái mười cái, bên phải hai trăm mười bốn cái, đó chính là số lượng đệ tử Xiển giáo và Tiệt giáo đến đây.
Thạch Ki lại nói: "Hôm nay bần đạo lấy trà đãi khách, các vị đạo hữu cứ ngồi."
"Tạ Nhạc Cô!"
Chúng đệ tử chắp tay.
Nhiên Đăng đạo nhân ngồi trên bồ đoàn bên tay trái Thạch Ki, cùng Thạch Ki ngồi ngang hàng.
Nam Cực đạo nhân ngồi dưới tay Nhiên Đăng, Đa Bảo ngồi dưới tay Thạch Ki.
Huyền Vũ ngoan ngoãn đứng sau lưng Thạch Ki, Thạch Ki liếc mắt một cái, thiếu niên liền tìm được vị trí của mình, thiếu niên đối với sự thông minh của mình rất hài lòng.
Thạch Ki pha hai ấm trà, một lớn một nhỏ.
Thạch Ki khẽ phất tay, Hữu Tình đồng tử bưng ấm lớn đi ra ngoài, Thạch Ki dùng ấm nhỏ rót bốn chén trà nhỏ, Vô Tình đồng tử từ từ bưng ba chén trà nhỏ đến cho Nhiên Đăng.
Uống trà.
Thạch Ki nâng chén trà lên uống, Nhiên Đăng đạo nhân nhìn Thạch Ki một chút rồi cũng đưa chén trà lên miệng.
Đa Bảo uống trà, Nam Cực uống trà, bên ngoài cửa chúng tiên đều uống chén trà thứ nhất.
Trà rất nóng, nhưng miệng tiên nhân không sợ bỏng, vị ngọt đắng quấn quanh đầu lưỡi, răng môi thơm tho.
Một chén lại một chén, trà qua ba tuần, từ đậm đến nhạt.
Thạch Ki cuối cùng cũng đặt chén trà xuống, cả trong viện lẫn ngoài viện đều nhìn về phía nàng.
Thạch Ki mở miệng nói: "Uống trà đến đây, khí cũng đều tiêu tan rồi chứ?"
Nhiên Đăng nhìn về phía Đa Bảo, Đa Bảo cũng đang nhìn hắn, ngoài cửa đệ tử hai giáo Xiển Tiệt ngồi đối diện nhau, trừng mắt nhìn nhau.
Chỉ nghe thấy giọng Thạch Ki lại vang lên: "Nếu như chưa tiêu tan, liền tiếp tục uống!"
Lời vừa nói ra, ai nấy đều không kìm được.
Có người khóe miệng giật giật, có người hơi há miệng...
Tiếp tục uống!
Câu nói kia có sức sát thương quá lớn, có ý như muốn các ngươi uống cho đủ, uống cho no, uống đến thiên hoang địa lão mới thôi.
"Nếu không ai muốn uống trà, chúng ta sẽ nói về chuyện của chúng ta." Thạch Ki dừng một chút, thấy không ai có ý kiến khác, liền nói tiếp: "Đại hội Tam Giáo thần tiên chỉ mới qua hai trăm năm, liền náo thành cái bộ dạng khó coi này, không cần mặt mũi nữa sao, các ngươi định chém giết trước trận hay là chuẩn bị phát động đại chiến Xiển Tiệt hai giáo đến chừng nào không còn ai mới thôi?"
Ngoài cửa chúng tiên đỏ mặt xấu hổ, chẳng lẽ bọn hắn có thể nói cả hai loại ý nghĩ kia bọn hắn đều có hay sao, bất quá phải thêm chữ "lớn" vào trước: lớn không được chém giết trước trận, lớn không được hai giáo đại chiến, ai sợ ai chứ?
"Thạch Ki đạo hữu, việc này đều do đệ tử Tiệt giáo của ngươi nghịch thiên hành sự mà ra, Xiển giáo ta cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ!" Nhiên Đăng đạo nhân biện bạch.
Thạch Ki hỏi ngược lại: "Nói như vậy, ngươi định thay trời hành đạo, quân pháp bất vị thân rồi?"
Nhiên Đăng không nói nên lời.
Thạch Ki nói: "Nhân đạo thay đổi nhiều nhất cũng chỉ mười mấy năm, mà tình nghĩa đồng tu thiên đạo ngàn năm vạn năm giữa hai giáo ta lại bị chém giết chỉ vì mười mấy năm thay đổi của nhân đạo, kết thành mối thù hằn ngàn đời vạn kiếp, các ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Trong ngoài im phăng phắc, tĩnh lặng như tờ.
"Tiệt giáo giúp Thần Nông ra mặt vì nhân đạo, Xiển giáo giúp Hiên Viên ra mặt vì thiên đạo, ai đúng ai sai tạm thời không nói, vậy thì luận đạo trước trận phân cao thấp, Tiệt giáo thua, Tiệt giáo rút lui, Xiển giáo thua, các đạo hữu Xiển giáo tự đi truyền đạo, để Hiên Viên đợi thêm mười năm!"
"Pháp này của đạo hữu có gì khác biệt so với việc chúng ta làm trước đây?" Nhiên Đăng đạo nhân nhíu mày hỏi.
Thạch Ki nói: "Đương nhiên là khác biệt, luận đạo có quy tắc luận đạo, Kim Tiên đối Kim Tiên, Chân Tiên đối Chân Tiên, Thiên Tiên đối Thiên Tiên, lấy mười ván định thắng thua! Xiển Tiệt nhị giáo đều cử mười vị đệ tử, luận kiếm luận đạo tùy theo tự nguyện, nhưng có một điều, các ngươi đừng lấy ra trọng bảo sư phụ ban thưởng, ta biết thân gia của các vị kinh người, nhưng cũng không cần mang ra đối phó người một nhà, bỏ đi ngoại vật, dựa vào bản lĩnh thật sự của bản thân mà vui vẻ thoải mái tranh đấu một trận, xem đây như một hội đấu pháp luận đạo của Xiển Tiệt nhị giáo, buông tay buông chân, coi nhẹ thắng bại, làm một trận cho đã, Tiệt giáo do Đa Bảo phụ trách, Xiển giáo..."
Thạch Ki nhìn về phía Nhiên Đăng nói: "Đạo hữu giao cho Nam Cực đi, chuyện của các đệ tử giao cho các đệ tử đi làm, đạo hữu cùng ta ở đây uống chén trà nhỏ, kết quả đại khái cũng sẽ ra."
Sắc mặt Nhiên Đăng đạo nhân có chút âm tình bất định.
Thạch Ki luận đạo chi pháp hắn không phản đối, nhưng Thạch Ki muốn giữ hắn lại làm hắn tức giận.
Nhiên Đăng đạo nhân nói: "Bần đạo phụng mệnh giáo chủ xuống núi, không tiện bỏ mặc chúng đệ tử ở lại chỗ đạo hữu uống trà tránh quấy rầy."
Dùng Nguyên Thủy Thiên Tôn ép nàng, Thạch Ki cười như không cười nhìn Nhiên Đăng nói: "Đạo hữu nói là ta quá nhàn sao? Hay là đạo hữu muốn mời ta ra ngoài đánh một trận?"
"Ngươi..." Nhiên Đăng nghiến răng nghiến lợi.
Thạch Ki phất phất tay nói: "Các ngươi đi đi!"
Đa Bảo và Nam Cực bị Thạch Ki đuổi ra khỏi viện.
Hai người sau lưng truyền đến tiếng: "Uống trà, uống trà, bớt giận, bớt giận..."
Đa Bảo và Nam Cực cùng nhau rùng mình một cái, dưới chân tăng tốc, đệ tử Xiển Tiệt nhị giáo nhận được ám hiệu, theo nhau rời đi sạch sẽ.
"Thạch Ki, ngươi quá đáng lắm rồi!"
Thạch Ki cúi đầu uống trà nói: "Đạo hữu ra ngoài muốn làm gì? Lại có thể làm gì? Lấy lớn hiếp nhỏ, còn cần mặt nữa không?"
Nhiên Đăng bỗng nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn Thạch Ki.
Thạch Ki chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: "Đạo hữu đã không muốn uống trà, vậy thì xem thử trận pháp của bần đạo thế nào?"
"Đến!"
Thạch Ki vẫy tay một cái, hai người liền rơi vào trong loạn thạch trận.
Đá vụn bắn tung tóe, ý niệm bay loạn.
"Thạch Ki... Thạch Ki... Thạch Ki..."
Khiến Nhiên Đăng đầu óc choáng váng, hắn hiện tại không muốn nghe nhất chính là hai chữ này.
Đây chính là giọng chính của loạn thạch trận.
Thạch Ki hỏi: "Đạo hữu có nhận ra trận này không?"
Nhiên Đăng cố gắng đè xuống phiền não trong lòng cẩn thận xem xét trận, nhưng càng xem càng bực bội, không có đầu mối, không có quy luật chút nào.
Thạch Ki không chen vào nói, chậm rãi đợi hắn xem xét trận.
Đến tận mười ngày sau, Xiển Tiệt nhị giáo phân ra thắng bại, hắn cũng không nhìn ra được gì, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, đỏ cả mắt, không thu hoạch được gì.
"Đi!"
Thạch Ki phất tay, chúng thạch lui ra.
Hai người vẫn đứng và ngồi trong sân như cũ.
Sắc mặt Nhiên Đăng càng khó coi hơn.
Thạch Ki lại không nhìn hắn nữa, bây giờ muốn nàng giữ hắn lại nàng cũng không giữ.
Lần này người đến càng nhiều, trừ Xiển Tiệt nhị giáo đệ tử, còn có hai đội nhân tộc quân sĩ, hai đội quân sĩ phân biệt rõ ràng, căm thù lẫn nhau, riêng phần mình ôm một người đi tới, Viêm Đế và Hoàng Đế.
Thạch Ki đứng dậy đón khách, Nhiên Đăng hình dung tiều tụy đuổi theo.
"Nhạc Cô, Nhạc Cô..."
Tiệt giáo đệ tử tinh thần tăng vọt, hai mắt tỏa sáng.
"Nhiên Đăng lão sư..."
Xiển giáo đệ tử tinh thần uể oải, rất giống Nhiên Đăng.
Không cần hỏi, thắng bại đã rõ.
Lão Thần Nông ưỡn thẳng lưng, trong mắt Hiên Viên có nhiều không cam lòng!
Thần Nông sải bước đi tới vái chào đến cùng, "Nương nương vĩnh thọ!"
Bốn chữ vang vọng hữu lực, tình chân ý thiết.
Hiên Viên chần chờ một lát, vẫn là lựa chọn bái kiến Nhiên Đăng trước, mông quyết định đầu, bởi vì Nhiên Đăng là người một phe của hắn, hắn là đệ tử của Quảng Thành Tử, Quảng Thành Tử lại gọi Nhiên Đăng là lão sư, Nhiên Đăng tự nhiên là sư tổ của hắn, tôn sư trọng đạo, Hiên Viên cũng không sai, nhưng vẫn bị Thần Nông mắng một câu vong ân phụ nghĩa đồ vật.
Hiên Viên nhíu mày kiếm, trừng mắt lại.
Quân sĩ sau lưng cũng giương cung bạt kiếm.
Thạch Ki nhìn Thần Nông mặt mũi già nua, anh hùng tuổi già như sư tử, lại nhìn Hiên Viên dáng người thẳng tắp, dung nhan anh tuấn, không nhìn ra nửa phần khả năng sẽ hòa giải!
Viêm Đế, Hoàng Đế, lại thêm Xi Vưu, cũng chính là nhân tộc Tam Tổ để lại vô số thần thoại cho hậu thế, nếu bọn họ biết con cháu đời sau để bọn họ cùng ở một miếu thờ, ngồi cùng nhau hưởng dụng hương hỏa, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nghĩ đến ba lão ca ở cùng một chỗ ăn cùng một chỗ, Thạch Ki nhịn không được cười ra tiếng.
Nụ cười này của Thạch Ki kéo về sự chú ý của mọi người.
Thạch Ki nén cười, nhìn về phía Nam Cực và Đa Bảo nói: "Thắng bại như thế nào?"
Đa Bảo nhìn Nam Cực một chút, tiến lên một bước nói: "Không phụ Nhạc Cô kỳ vọng, chúng ta thắng."
Thạch Ki trong lòng trợn mắt, cái gì gọi là không phụ nàng hy vọng?
"Như thế, Thần Nông thị vẫn là nhân tộc cộng chủ, Hiên Viên thị cúi đầu nhận sai, thần phục!"
"Dựa vào cái gì?!"
Có người nhảy lên.
Thạch Ki rất muốn một ngón tay ấn chết hắn, lại thêm chút huyết nhục văng tung tóe, nàng tin chắc không ai dám hỏi lại nàng vấn đề này, nhưng hắn đứng ngoài cửa, nàng đứng bên trong, lại đứng từ trước cửa nhà, cho nên ngón tay nàng chỉ giật giật không thể thấy.
Thạch Ki phất tay áo nói: "Xiển giáo đệ tử nhận thua rút lui truyền đạo, Tiệt giáo đệ tử đẩy đại trận về phía trước ba mươi dặm, một ngày không thần phục, một ngày ba mươi dặm, ta không ngại để các ngươi về nhà suy nghĩ thật kỹ vấn đề này."
"Vâng!"
Tiệt giáo đệ tử một mặt phấn chấn kích động.
Xiển giáo đệ tử chán nản mệt mỏi.
"Đạo hữu có phải là hơi quá rồi không?"
Nhiên Đăng mặt âm trầm nói.
"Thắng làm vua thua làm giặc, ta nếu là đạo hữu tuyệt đối sẽ không hỏi câu như vậy, mà sẽ im lặng đi truyền đạo."
Thái độ Thạch Ki có thể nói là đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Bởi vì Tiệt giáo thắng.
"Đạo hữu chịu nhục ngày hôm nay, ngày sau Nhiên Đăng tất có báo!"
Nhiên Đăng phẩy tay áo bỏ đi.
Thạch Ki cười nói: "Đã vậy ta cũng không giấu đạo hữu, trận mà ta cho đạo hữu xem kia kỳ thật không phải trận, chỉ là loạn thạch thôi."
Nhiên Đăng nghe vậy trong lòng nghẹn khuất, như muốn nôn ra máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận