Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 925 : Nàng Thiên Nguyên

Hắn đứng ở đầu cầu không nói gì, nhưng Thạch Cơ có thể hiểu ý hắn.
Thạch Cơ đứng trên núi, mỉm cười nhìn thẳng, không hề né tránh cũng không nói một lời.
Nam tử đứng yên rất lâu, sau khi xác định Thạch Cơ sẽ không mở miệng, hắn khẽ mở đôi môi mỏng hoàn mỹ, mang theo thần uy nhàn nhạt, hai chữ rơi xuống: "Lấy ra."
Thanh âm của nam tử rất êm tai, mang theo cổ ý ung dung và sức mạnh xuyên thấu không thể đảo ngược của thời gian.
Hắn nói bằng Hồng Hoang ngôn ngữ, xuất phát từ miệng hắn lại mang một vận vị khác biệt, nhưng không hề lạnh nhạt, phảng phất đã nói hàng trăm hàng ngàn vạn năm, mở miệng chính là bản năng.
Thạch Cơ cũng không kinh ngạc về điều này.
Đến cảnh giới của các nàng, không còn tồn tại rào cản trong giao tiếp ngôn ngữ, muốn hiểu một ngôn ngữ nào đó chẳng qua chỉ là một ý niệm.
Cho dù vị này là chủ nhân thế giới nói ngôn ngữ của đại thế giới của bọn họ, Thạch Cơ cũng có thể lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó.
Trong tay Thạch Cơ xuất hiện một nửa mũi tên gãy, mũi tên gãy run rẩy, đại khái là cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân mình.
Ngay trước mắt nam tử, Thạch Cơ nhẹ nhàng cắm mũi tên gãy lên một bộ khô lâu bạch cốt thần ma, từ tốn nói: "Tới lấy." Cũng chỉ là hai chữ.
Trên đỉnh Khô Lâu Sơn, khô lâu bạch cốt thần ma cũng là di hài của một vị chủ thế giới, có thể được chuyển lên đỉnh núi đã nói lên vấn đề.
Về phần bị ai chém giết thì khó nói, có lẽ là tiểu kiếm Ma, có lẽ là Thạch Cơ, có lẽ là người từ trên trời rơi xuống chiến trường bầu trời, khi đó có cả Đông Hoàng, Thông Thiên giáo chủ, Nữ Oa nương nương, còn có Mộng bà bà tay xé thần ma, Tru Tiên kiếm trận, Bàn Cổ Phiên đều đã từng phát uy.
Chém giết chủ thế giới cũng tuyệt không phải chuyện hiếm thấy.
Cho nên, việc Thạch Cơ nhẹ nhàng cắm xuống mũi tên gãy cùng hai chữ nhàn nhạt này, lực sát thương không thể xem thường.
Ánh mắt nam tử lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thạch Cơ, càng thêm uy nghiêm, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.
Hắn dám đến lấy, chín phần mười là không thể quay về, ai cũng biết.
Cho dù Hỗn Nguyên tọa trấn tứ phương không ra tay, hắn cũng không có tự tin lấy lại mũi tên ngay trước mắt Thạch Cơ mà toàn thân trở ra.
Người khác có thể không nhìn ra, Thạch Cơ đứng ở đó, toàn thân trên dưới tỏa ra thần uy, thần tính quang huy mênh mông vô lượng, gần như bao phủ ngọn núi khô lâu bạch cốt dưới chân nàng. Hơn nữa, hắn cảm nhận được thời gian như dòng sông dài chảy xuôi trong đó, không gian nếu cần thì có thể dời đổi càn khôn, giới tử đang không ngừng diễn sinh. Nhìn từ xa, nàng như mấy thành vũ trụ, mênh mông bao quát vạn tượng, thật thật giả giả, rất nhiều thứ căn bản nhìn không rõ.
Không nhìn rõ, cũng không thấy ngọn nguồn, tự nhiên không có nắm chắc.
Cho dù hắn không đến một mình.
Cho dù mũi tên của hắn ngay dưới chân nàng.
Sau khi nhìn nhau, cuối cùng hắn biến mất.
Trên đầu cầu 3000 thế giới, âm thanh của thần ma càng nhỏ.
Sợ làm cho nàng chú ý.
Tiếp theo, rất nhiều chủ thế giới khác xuất hiện: đại hán khôi ngô, lão ẩu lưng còng, thiếu nữ áo trắng, lão giả quỷ bí...
Các chủ nhân đại thế giới gần như đều đến tham quan một phen, đối tượng tự nhiên là Thạch Cơ, đại khái là đến ước định điều gì đó.
Thạch Cơ không giấu diếm, không thay đổi, mặc cho người dò xét, vô cùng thản nhiên. Đến lúc thu đồ thì thu đồ, đến lúc uống trà thì uống trà, đến lúc đánh đàn thì đánh đàn, đến lúc kết bạn thì kết bạn. Với những người đến đầu cầu ngắm phong cảnh, nàng không để ý, rất có phong thái của người tự giác ngắm cảnh.
Điều này ngược lại khiến cho đầu cầu gần như mỗi ngày đều có gương mặt mới xuất hiện, các chủ thế giới càng thêm không chắc chắn, từng người nấn ná mấy ngày, thậm chí mấy tháng, cứ nhìn chằm chằm không rời, nhíu mày suy nghĩ.
Bọn hắn đoán không ra vì sao Thạch Cơ đột nhiên xuất hiện tại thần ma chiến trường, lại có mưu đồ gì. Xem không hiểu thì phải nhìn nhiều, nghĩ không ra thì phải kiểm tra kỹ, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh này, Nguyên Thủy Thiên Tôn trên tiên sơn Đông Phương quen thuộc nhất. Đã từng, hắn cũng ở vào vị trí của thần ma ngày hôm nay, nàng ở mặt đối lập, cùng hắn đánh cờ, suy nghĩ tâm tư của nàng.
Khi đó, nàng ngồi tại Triêu Ca thành, hắn cũng vào không được. Hôm nay, nàng ngồi ở chiến trường thần ma, thần ma cũng không dám xuống.
Khác biệt chính là, hôm nay hắn không còn là người trong cuộc mà là người đứng xem, lại có thể thấu hiểu sự xoắn xuýt của những thần ma kia.
Nàng động hay bất động, nhất cử nhất động đều mang vô số khả năng, vô số khó hiểu.
Đoán đúng hay đoán không trúng đều không có gì khác biệt, nhưng lại không thể không đoán.
Đây chính là chỗ làm người đau đầu khi nàng đi trước một bước.
Một nước cờ, chủ khách lập phán.
Quyền chủ động hiện tại nằm trong tay nàng, cho dù nàng mở cửa vái chào khách, lại có ai dám đến?
Ai biết được nàng đến chiến trường thần ma chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận