Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 85 : Hoàng Long

Hồng Hoang thiên địa vô cùng rộng lớn, vô số dòng sông trải dài trên đại địa. Rốt cuộc là nhiều đến mức nào?
Nhiều như sao trên trời, rối rắm như rễ cây dưới lòng đất. Nơi cao thành đất, chỗ thấp thành sông, hồng thủy mênh mông, sông lớn cuồn cuộn. Bất kỳ con sông lớn nào ở Hồng Hoang đại địa đều rộng không dưới ngàn dặm, dài không dưới vạn dặm, thủy thế mãnh liệt không hề kém cạnh sông Hoàng Hà.
Đây là một con sông lớn uốn lượn như rồng, giương nanh múa vuốt, ngày đêm gào thét. Bên bờ sông mọc một cây đại thụ, một cây thành rừng, cây vô cùng to lớn, một cái cây giữ vững một vùng khí hậu, một cái cây chống đỡ một ốc đảo.
Cây to này rủ cành xuống đất, bén rễ sinh chồi, rễ lại sinh cành, cành lại sinh rễ, từng chiếc nhánh nhánh, vô tận vô cùng, rễ và cành lẫn lộn liên kết, hoàn toàn không thể phân biệt đâu là rễ, đâu là cành.
Thạch Cơ đứng dưới gốc đại thụ, ngẩng đầu chiêm ngưỡng cây thần kỳ hiếm có này. Nàng đã thấy nhiều đại thụ, nhưng lớn đến thế này thì đây là lần đầu tiên. Tai Thạch Cơ giật giật, đứng dưới gốc cây này, tiếng gầm thét của sông lớn lại yếu đến mức không nghe thấy, sông lớn trở nên dịu dàng ngoan ngoãn lạ thường.
Thạch Cơ mỉm cười, nàng gỡ cây Thái Sơ trường cầm trên lưng xuống, khoanh chân ngồi dưới tàng cây, đối diện với dòng sông lớn tấu lên một khúc Hoàng Hà tụng, từ khúc hùng tráng đến tột đỉnh, tiếng đàn tranh tranh, dồn dập không bị cản trở, chập trùng trên dưới ầm ầm sóng dậy, khiến lòng người nhiệt huyết sôi trào...
"Ngao~~"
Hồng thủy cuồn cuộn, ác sóng gào thét.
"Ngao~~"
Trọc lãng ngập trời.
"Ngao~ ngao~ ngao~~"
Phẫn nộ, vô tận phẫn nộ, sóng đánh bờ sông, như muốn lật tung cả đất trời.
"Tranh... Tranh tranh... Tranh... Tranh tranh..."
Thạch Cơ hai tay tung bay, dõng dạc, lật... Lật... Lật...
"Ngao ngao ngao ngao ngao~~"
"Coong!"
Đứt rồi, tiếng đàn đứt rồi, gông xiềng cũng đứt.
"Ngươi... Dám..."
Thanh âm già nua mục nát khô khốc mài mòn trái tim, khiến người buồn nôn.
"Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba..."
Vô tận bạch cốt như mưa trút xuống đất, to nhỏ đều là xương chim. Rễ và cành cây xen lẫn vào nhau như một mạng lưới sống, "Cốt cốt cốt cốt", chúng đang hút máu ăn thịt, từng chạc cây, sợi rễ đâm vào ngọn cây, vào tổ chim, những con đại điểu, chim nhỏ, chim non đều bị thôn phệ.
Rễ màu máu từ dưới đất trồi lên, cành màu máu từ trên không rủ xuống, vô số rễ máu, cành máu như dây leo, như vô số xúc tu, lại như ngàn vạn huyết mãng vũ động thân rắn buồn nôn, dày đặc, đến mức khiến người ta kinh sợ tột cùng.
Chỉ trong chớp mắt, Thạch Cơ đã bị vô tận huyết lưới vây kín không kẽ hở, rễ máu cành máu xen lẫn vào nhau dựng thành một cái tổ chim khổng lồ màu máu.
"Nhiều... Quản... Nhàn... Sự..."
"Ha ha!"
"Vậy... Thì... Đừng... Hòng... Đi..."
Không biết bao nhiêu ngàn năm hay vạn năm chưa từng nói chuyện, lão yêu từng chữ từng chữ nhả ra một cách khó khăn và chậm chạp.
"Ngao ngao ngao ngao ngao ngao..."
Bên ngoài tổ chim màu máu, sông lớn nổi sóng, một con Hoàng Long da bọc xương mang theo lũ lụt tấn công mạnh vào đại thụ. Hoàng Long sáu trảo cùng xuất ra, giận dữ xé đại thụ, nhưng đại thụ quá lớn, căn cơ quá sâu, mà nó lại quá hư nhược, dù có một dòng sông tương trợ cũng khó mà lay chuyển đại thụ dù chỉ một chút.
"Không... Còn... Lực..."
"Lão già, hôm nay ngươi không chết thì là ta vong!" Sông lớn gào thét, Hoàng Long rống giận.
"Vậy... Thì... Đi... Chết..."
Vô số cuồng ma loạn vũ, những cành máu đâm vào sông lớn.
"Ngao!" Hoàng Long gào thét.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết.
Từng cành máu đâm vào thân thể gần như không còn huyết nhục của Hoàng Long.
Cực hình hút máu rút tủy này dù đã trải qua ngàn vạn lần, vẫn khiến người ta khó có thể chịu đựng, đau thấu tim gan.
"Ngươi!"
"Hả?" Ta?
"Mau lên!"
"Nha!"
Những cành máu héo rút khô cạn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ốc đảo thoái hóa với tốc độ tương tự, biến thành mảnh đất đen bao phủ đầy bạch cốt. Xương mới đè lên xương cũ, một tầng lại một tầng, một màu trắng xóa, như một biển xương, hùng vĩ, dù là Thạch Cơ thường thấy bạch cốt cũng không khỏi rụt lưỡi.
"Kêu... Kêu... Kêu..."
Tiểu Điểu phẫn nộ kêu, Tiểu Thanh Loan nhìn thấy xương chim khắp nơi, giận đến dựng ngược lông mao, Thanh Điểu đáp xuống, nhặt một gốc cọc gỗ mục nát bay thẳng lên trời.
"Nhỏ bé, đừng mất, ta còn hữu dụng!"
"Thu~" Nha!
"Ông ông ông ông ông..." Của ta của ta, đều là ta!
"Đạo hữu, cứu mạng?"
Thạch Cơ nhướng mày, khẽ vươn tay, kêu lên: "Trở về!"
"Vụt!"
Thạch Châm từ trong thân thể Hoàng Long xuyên ra, rơi vào lòng bàn tay Thạch Cơ, nhảy nhót vui vẻ!
"Ăn ít thôi, đừng làm vỡ bụng đó?"
Thạch Châm khựng lại một chút, ngay lập tức ngã xuống bất động, Thạch Cơ biết huyết ảnh đang kiểm tra bụng của mình. Phương pháp này trăm phát trăm trúng, lần nào cũng đúng, tiểu gia hỏa quá quý cái bụng của mình rồi.
"Bần đạo Hoàng Long, tạ ơn đạo hữu đã cứu mạng." Một đạo nhân gầy gò, da vàng như nến, ốm yếu, cao gầy chắp tay với Thạch Cơ.
Thạch Cơ liếc nhìn Hoàng Long da bọc xương khô quắt, tiếc nuối thở dài một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất dùng Thạch Châm khắc khắc vẽ vẽ tính toán, không lâu sau, Thạch Cơ tại một chỗ ngồi đào lên, đào qua từng tầng từng lớp bạch cốt đào hố.
"Đạo hữu, ta tới giúp ngươi!"
Trung thực hán tử cắm đầu đào đất, mặc dù hắn không biết Thạch Cơ muốn làm gì.
"Ngươi..." Thạch Cơ hơi há miệng, vẫn gật đầu. Nàng vốn muốn nói "Ngươi sao còn chưa đi?" Nghĩ lại, có người tự nguyện làm việc chân tay, nàng cũng không tính uổng công cứu hắn một trận, kỳ thật ý định ban đầu của nàng không phải như vậy, nàng lúc đầu chuẩn bị nhất tiễn song điêu, một hố chôn hai.
Nhưng Hoàng Long không bỏ đi, đối với người thành thật, nàng thực sự không thể ra tay được, tính toán đào hố thì đào hố đi!
Dưới sự chỉ điểm của Thạch Cơ, Hoàng Long cẩn thận tỉ mỉ, theo yêu cầu của Thạch Cơ đào hố đến mức cực kỳ tiêu chuẩn, còn đào tốt hơn cả Thạch Cơ, độ sâu cạn một ly không sai, rộng lớn không một chút sai lệch, thật tốt, Thạch Cơ hài lòng nhẹ gật đầu.
Táng thuật là Thạch Cơ căn cứ địa mạch phong thủy kết hợp vu chú sáng tạo ra sát thuật, uy lực táng chú sát thuật sẽ bị ảnh hưởng bởi sự biến hóa của địa mạch Địa Sát, cho nên việc chọn huyệt táng cực kỳ chú ý, nhất định phải đo lường tính toán kỹ hướng đi và biến thiên của địa mạch, đào hố phải vừa vặn.
Hoàng Long ngơ ngác đi theo Thạch Cơ táng cọc gỗ, sững sờ nhìn Thạch Cơ chọn cốt viết chú lập bia tụng chú, cho đến cuối cùng Hoàng Long cũng không hiểu, nhưng hắn cứ thế không rên một tiếng.
"Không hiểu?"
Hoàng Long ngơ ngác gật đầu.
"Không hiểu thì phải hỏi chứ!"
"Nha."
Thạch Cơ có loại xúc động muốn vỗ trán, thảo nào một con Hoàng Long đang độ tuổi trưởng thành có sáu trảo mà lại bị một cây lão Thụ Yêu nửa chết nửa sống ép đến mức không lật người nổi, còn bị người ta khi dễ, hút máu đến héo hon không biết bao lâu.
Thạch Cơ bất lực nhả rãnh, hiếm khi hảo tâm đem táng thuật của mình cho Hoàng Long giảng giải một lần, còn thuận tiện giảng một chút đạo lý làm yêu.
"Nói... Đạo hữu, ta... Ta có thể đi theo ngươi không?" Hoàng Long vành mắt đỏ bừng nhìn Thạch Cơ hỏi.
"Không thể!"
Thạch Cơ chém đinh chặt sắt cự tuyệt, nàng vung phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nàng là người nhập kiếp, đi theo nàng không may mắn sao? Nhiễm kiếp khí thì muốn chết sao?
Những điều này nàng đều sẽ không nói ra miệng.
...
Thạch Cơ lại vượt qua một con sông, bay qua một ngọn núi, một cơn gió lạnh ập tới trước mặt, bên kia núi hoa nở rộ, bên này núi lại là mùa đông rét đậm.
"Chíp chíp chíp chíp~~"
Tiểu Thanh Loan tinh thần phấn chấn chỉ vào thiên địa bao phủ trong làn áo bạc, ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay, trên dòng sông lớn, bỗng nhiên mất đi sự cuồn cuộn vốn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận