Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 877 : Đủ hoàn công

Thạch Cơ rời khỏi khu rừng rồi hướng về phía đông. Lúc này, tu vi của nàng chưa đủ để cưỡi mây đạp gió, nhưng việc cưỡi gió mà đi thì miễn cưỡng có thể, nên rất nhanh nàng đã nhìn thấy biển cả.
Trời cao biển rộng, nước biển nối liền với chân trời. Thạch Cơ một lần nữa dùng ánh mắt của người phàm nhìn ngắm biển cả mênh mông, lại có một loại cảm giác khác lạ.
Nơi này vắng vẻ hiếm người, ngoài chim bay lượn ra thì không có gì khác. Thạch Cơ chọn một sườn núi hướng ra biển mà ngồi, bắt đầu bế quan.
Chuyện trần tục nhân quả đã dứt, nàng cũng nên truy cầu trường sinh.
Trường tồn mới có thể thấy lâu dài, bằng không tất cả chỉ là nói suông.
Mặt trời lên rồi lặn, sóng biển vỗ bờ. Người ngồi hướng ra biển cả phảng phất hòa làm một thể với tảng đá nàng đang ngồi, không giống vật sống, thậm chí có chim bay đến đậu trên đầu nàng, người và chim đều không thấy gì khác thường.
Bởi vì lẫn nhau vô hại.
Đạo nhân nhập định, ngồi quên thời gian.
Nhưng bánh xe lịch sử vẫn không ngừng chuyển động.
Năm 681 trước Công Nguyên, tức năm thứ năm đời Hoàn Công, các quốc quân của năm nước Tề, Tống, Trần, Thái, Chu hội minh ở đất Củ, mục đích là để hiệp lực giải quyết tranh chấp ngôi vị quân chủ bên trong nước Tống, sự kiện này được gọi là "Bắc Hạnh hội minh". Nước Tề lần đầu tiên mở tiền lệ với thân phận chư hầu mà chủ trì hội minh thiên hạ.
Trước hội minh ở đất Củ, Hoàn Công mời quốc quân nước Lỗ đến dự minh nhưng bị cự tuyệt. Sau khi hội minh, nước Tề diệt nước Lỗ, sơ khai thể hiện tham vọng xưng bá.
Cùng năm, Tề đánh Lỗ, nước Lỗ thất bại, Lỗ Trang Công phải cắt nhường thành trì để cầu hòa, Hoàn Công đồng ý và cùng Lỗ hội minh ở đất Kha.
Trong buổi hội, Thần Tử Tào Mạt rút bảo kiếm ra bắt cóc Hoàn Công, yêu cầu Tề quốc trả lại ruộng đất Vấn Dương mà Lỗ đã mất cho Lỗ. Hoàn Công bất đắc dĩ phải đồng ý, sau đó muốn hưng binh thảo phạt, Quản Trọng khuyên can: "Không thể mất uy tín với chư hầu trong thiên hạ."
Hoàn Công bèn thôi, chư hầu trong thiên hạ càng thêm tin phục.
Năm 680 trước Công Nguyên, năm thứ sáu Hoàn Công, Tống bội ước "Bắc Hạnh đồng minh", Hoàn Công muốn đòi lại công đạo, trước mang theo trọng lễ đến chỗ Chu Thiên Tử, sau đó phụng chiếu Thiên Tử đi đánh Tống, lấy danh nghĩa phụng Thiên Tử để thu phục chư hầu.
Tống khuất phục.
Năm 679 trước Công Nguyên, đại biểu của Chu Thiên Tử là Đan Bá cùng Hoàn Công hội họp các quốc quân Vệ, Trịnh, Tống ở đất Quyên, các nước cùng nhau hội minh. Các quốc gia thấy Chu Thiên Tử ủng hộ Tề quốc, các nước chư hầu liền cùng nhau suy tôn Tề Hoàn Công làm minh chủ, địa vị bá chủ của Tề Hoàn Công bắt đầu xác lập.
Năm 678 trước Công Nguyên, tức năm thứ tám đời Hoàn Công, Tề lại triệu tập các nước Lỗ, Tống, Trần, Vệ, Trịnh, Hứa, Trượt, Đằng đến "U hội minh". Tại hội nghị, mọi người lại tôn Tề Hoàn Công làm minh chủ, thừa nhận địa vị bá chủ của Tề Hoàn Công.
Năm 663 trước Công Nguyên, năm thứ hai mươi ba đời Hoàn Công, quân Nhung tấn công nước Yên. Yên quốc hướng Tề quốc cầu cứu, Tề Hoàn Công xuất binh thảo phạt quân Nhung, cứu viện nước Yên, đánh một mạch đến tận Cô Trúc mới rút quân. Trận chiến này tuy vì tranh đoạt đất đai, nhưng cũng là công tích lớn nhất của Tề Hoàn Công trong việc chống lại ngoại địch.
Sau chiến tranh, Tề Hoàn Công trả lại quốc gia cho Yên, vua Yên vô cùng cảm kích, rơi nước mắt, từ đó coi Tề như Thiên Lôi, hễ sai đâu đánh đó.
Năm 659 trước Công Nguyên, năm thứ hai mươi bảy Hoàn Công, mùa xuân, quân của ba nước Tề, Tống, Tào mang quân đến cứu nước Hình, quân địch rút lui. Sau đó Tề giúp Hình dời đô, xây dựng phòng thủ, rồi lại giúp nước Vệ đã bị diệt phục quốc, xây thành trì. Hoàn Công càng được lòng dân, lại được chư hầu trong thiên hạ tin phục.
Năm 656 trước Công Nguyên, năm thứ ba mươi Hoàn Công, mùa xuân, Tề Hoàn Công dẫn đầu liên quân tám nước Tề, Lỗ, Tống, Trần, Vệ, Trịnh, Hứa, Tào tiến hành hành động quân sự đối với nước Thái, chư hầu của Sở quốc, tiếp đó Tề Hoàn Công dẫn đại quân liên hợp tiến công Sở quốc.
Sở quốc nhượng bộ, đồng ý tuân thủ thân phận chư hầu, khôi phục việc triều cống Chu Thiên Tử.
Tề Hoàn Công cùng các tiểu quốc chư hầu cùng Sở quốc ký kết minh ước tại Triệu Lăng, kết minh với nhau rồi mỗi bên rút quân, sự kiện này được gọi là "Triệu Lăng chi minh".
Đến đây, Tề quốc áp đảo các chư hầu, cuối cùng trở thành bá chủ thời Xuân Thu.
Năm 655 trước Công Nguyên, vương thất nhà Chu xảy ra sự kiện lập thái tử, Tuần Huệ Vương sau khi qua đời, Tề Hoàn Công ước thúc các nước Lỗ, Tống, Vệ, Hứa, Tào, Trần tại Thao hội minh, chính thức đưa vương thái tử Trịnh lên ngôi Chu Thiên Tử, tức Tuần Tương Vương.
Năm 651 trước Công Nguyên, năm thứ ba mươi lăm Hoàn Công, Tề Hoàn Công cùng các nước chư hầu hội minh tại Qùy Khâu, Tuần Tương Vương vì Tề Hoàn Công giúp mình kế vị, phái Thủy Tế ban cho Tề Hoàn tưởng niệm miếu để sử dụng thịt tế, cung tên bằng đồng và xe ngựa của Thiên Tử, đây là khen thưởng cao nhất mà Chu Thiên Tử dành cho các nước chư hầu.
Hoàn Công thay Thiên Tử mà ra lệnh cho chư hầu, ban bố "Ngũ cấm", chư hầu thiên hạ không ai dám không theo. Tề Hoàn Công cũng đi đến đỉnh cao của cuộc đời mình.
Năm thứ 41 đời Hoàn Công, Quản Trọng bệnh nặng, Hoàn Công đến tướng phủ, quân thần ngồi đối diện như bốn mươi năm trước, Hoàn Công hỏi sách của ông.
"Trong quần thần ai có thể thay ngươi làm tướng?"
Quản Trọng cười khẽ lắc đầu "Hiểu rõ hạ thần không ai vượt qua được quân chủ, quân thượng cần gì phải hỏi ta."
Hoàn Công nói: "Dịch Nha thì sao?"
Quản Trọng đáp: "Giết con của mình để lấy lòng quân chủ là không hợp tình người, không thể."
Hoàn Công lại hỏi: "Khai Phương thì sao?"
Quản Trọng đáp: "Ruồng bỏ thân nhân của mình để lấy lòng quân chủ là không hợp tình người, khó mà thân cận."
Hoàn Công hỏi lại: "Thụ Điêu thì sao?"
Quản Trọng lắc đầu: "Tự mình tịnh thân để lấy lòng quân chủ là không hợp tình người, khó mà thân ái."
Sau khi Quản Trọng qua đời, Tề Hoàn Công không nghe theo lời Quản Trọng, trọng dụng ba người kia, khiến Tề quốc xảy ra nội loạn.
Tề Hoàn Công bị ba người giam cầm trong Tề cung, đói khát lạnh lẽo, chỉ có hai cung nữ lén đem chút đồ ăn cho ông...
"A tỷ a tỷ tiểu Bạch đói..."
Đông Hải nổi lên Đại Phong, trên vách đá, người đã bốn mươi năm chưa từng động đậy.
Gió thổi vào Tề cung.
Tề Hoàn Công đã thần trí không rõ, nhìn thấy một thân ảnh, hắn há hốc miệng nhiều ngày chưa có cơm ăn, bờ môi khô nứt "A tỷ là ngươi sao?"
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Khóe mắt Hoàn Công chảy xuống hai dòng lệ đục ngầu "A tỷ tiểu Bạch khát đói..."
"A tỷ biết."
Nước ấm ướt át bờ môi Hoàn Công, còn có một chiếc bánh nóng hổi.
...
"A tỷ lại giúp tiểu Bạch chải một lần cuối cùng được không?"
"Được."
Năm 644 trước Công Nguyên, Tề Hoàn Công băng hà. Công tử Vô Khuyệt dẹp loạn Tề quốc, tru sát Dịch Nha, Khai Phương, Thụ Điêu. Mở ra tẩm cung của Hoàn Công, Hoàn Công đầu đội mộc trâm, tóc chải chuốt cẩn thận, mỉm cười nơi cửu tuyền.
Vô Khuyệt kinh nghi quỳ xuống, quần thần bái lạy.
Trên cầu Nại Hà, Hạo Thiên quay đầu, cả đời buồn vui đan xen, tư vị phức tạp, cuối cùng thở dài rồi uống một bát canh Mạnh Bà.
"Tỷ tỷ..."
Hắn cười uống vào canh Mạnh Bà.
Nhân sinh một giáp, tiên nhân một giấc chiêm bao, Khô Lâu Sơn, Thạch Cơ mở mắt, nàng đi ra bạch cốt động.
Bát Cảnh Cung, Thái Thượng Lão Quân giữa thiên địa, các đại năng nhao nhao nhìn về phía nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận