Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 242 : Bất Chu (chín)

Hắn càng nhìn càng nóng mắt, tay lại đưa ra ngoài.
"Ba!"
Một trượng đập tới, vào tay hắn!
"Ai?"
"Ta!"
Khoa Phụ trầm mặt bước ra không gian.
"Khen... Khoa Phụ Đại Vu?"!
Thanh âm khô khốc khô kiệt rất chói tai, mang theo vài phần không thể tin, mấy phần không muốn tin.
"Đằng Lão, ngươi tới nơi này làm gì?"
Giọng Khoa Phụ hùng hậu trầm thấp rất uy nghiêm, ý trách cứ và chất vấn không cần nói cũng biết.
"Ta..." Có chút giật mình, Đằng Lão hơi cứng họng, "Ta... ta... ta tới bắt về vân tay của ta!"
Nói xong lời cuối cùng hắn không cảm thấy mình có lỗi gì, việc cầm lại đồ của mình thì có gì sai?
Đằng Lão tự tại là thế.
Khoa Phụ im lặng nhìn hắn, "Tới bắt về vân tay của hắn," thật là hắn nói ra được, trước mắt bao người đánh cược, người thua chẳng lẽ không phải hắn sao?
Những lời này Khoa Phụ không nói, Đằng Lão sao lại không hiểu.
"Ta chỉ lấy vân tay của ta."
Đằng Lão nói rất khí thế, quả nhiên là lão quái vật sống mấy vạn năm, tâm đủ đen, da mặt đủ dày.
Tay cũng tối đen.
Tay Đằng Lão lại một lần nữa đưa về phía bên trên gân lá khánh vân.
Khoa Phụ cầm trượng gỗ đào, định đánh, rồi lại buông ra.
Biến hóa nhỏ ấy sao thoát khỏi đôi mắt già nua của Đằng Lão, Đằng Lão vốn thăm dò, tốc độ khô gầy tăng nhanh, nhanh như thiểm điện, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, Khoa Phụ đã tới, các Đại Vu khác hẳn cũng sắp đến, nếu hắn không thừa lúc những Đại Vu khác chưa đến mà nhanh chóng đắc thủ, người khác sẽ không dễ dãi với hắn như Khoa Phụ!
Hai mắt Đằng Lão trợn lên, tay khô như móc câu, chụp vào gân lá.
"Xoát!"
Gân lá thoát ly Khánh Vân chạy trốn.
Đằng Lão bắt hụt, không những không giận mà còn mừng thầm, nghĩ bụng: "Quả nhiên bất phàm!"
Hắn vượt qua Thạch Cơ hóa thành ánh sáng mau chóng đuổi theo.
"Ông!"
Biến cố cận kề!
Vốn nên thoát đi, gân lá quay đầu đón nhận Đằng Lão, Đằng Lão vừa vặn ôm lấy, bị gân lá dán chặt, một cái chớp mắt trùm lên, gân lá như lưới, Đằng Lão như cá.
Chúc Hỏa đến thì thấy ngay cảnh tượng tấm lưới bắt cá lớn, lưới khá quen, cá lại càng quen.
"Đây là?"
Chúc Hỏa hơi khó hiểu, đừng nói Chúc Hỏa, chính Khoa Phụ cũng không hiểu được, tám vị Yêu Thần bên ngoài Cửu Thiên càng nhìn mơ mơ hồ hồ, ban đầu tưởng là đại địch, không ngờ lại là ái tâm nhân sĩ.
Từng vị Đại Vu lần lượt đến, ai nấy đều bị lưới và con cá lớn giãy dụa trong lưới mê hoặc, họ vốn tới cứu người, nhưng giờ lại thành khán giả, hơn nữa xem một tuồng hề của một người đi đường không đủ trình độ làm vai phụ.
Hắn (Đằng Lão) vốn không nên xuất hiện ở đây, lại càng không nên diễn tuồng, nơi này vốn không có tuồng của hắn, hắn lại cướp tuồng rồi.
Không chỉ họ xem kịch, tám vị Yêu Thần bên ngoài chín tầng trời cũng đang nhìn.
Có lẽ người diễn là đại thần thông giả, có lẽ tuồng quá đặc sắc, lưới diễn quá tốt, cá cũng đóng vai không tệ, một hồi cá chết lưới rách giãy dụa, cá lúc lớn lúc nhỏ, lưới căng ra thu nhỏ, hồi lâu xé rách.
Cuối cùng!
"Xoẹt xẹt..."
Cá chưa chết, lưới rách, không, không phải rách, mà là bị xé thành tám mảnh, rồi chia nhau chạy trốn.
Lão tạp mao từ lưới rách chui ra rất tức giận, đúng là tạp mao, râu tóc rối bời như nha, còn loạn hơn Khoa Phụ, hắn không đoái hoài tới vuốt, khẽ quát một tiếng, đầu hiện ra khánh vân xanh biếc hơn một trượng, khánh vân vừa ra, liền bao lấy Thạch Cơ, cả Thái Ất Khánh Vân hơn một xích của Thạch Cơ và con thỏ nằm ngủ ngáy o o sau lưng nàng.
Nhưng cũng cắt đứt tám đoạn đường lui của pháp tắc, đây mới là mục đích thực sự của Đằng Lão.
Đằng Lão cười lạnh một tiếng, mắng: "Khá lắm đồ hỗn trướng không nhận chủ cũ, ta xem ngươi còn trốn đi đâu!"
Chỉ thấy lão đằng thông thiên trên đỉnh đầu hắn chia ra làm tám, như rắn như mãng giãy giụa, bắt giữ tám đoạn pháp tắc bỏ trốn, lão đằng thông thiên chính là đại năng đạo tượng của Đằng Lão, là đạo tâm của hắn nảy mầm, là đạo lý rót vào trưởng thành, những gì hắn ngộ ra suốt đời đều ở đây, có vô cùng diệu dụng.
Đằng la lan tràn, đằng diệp giao lý, một mảnh lục quang oánh oánh dây leo thế giới càng quấn càng mật càng quấn càng chặt, tám đoạn gió hướng tới tự do liên tiếp bị hạn chế, từng bước bị trói buộc.
"Ha ha ha..." Đằng Lão không nhịn được cười ha hả, cơ duyên, đại cơ duyên, hắn càng xem càng thích, đương nhiên hắn biết Tiên Thiên Phong Chi Pháp Tắc này không phải vân tay của hắn, nhưng chỉ cần rơi vào tay hắn, ai dám nói không phải.
Trong lòng Đằng Lão lửa nóng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Tám đoạn pháp tắc như chó nhà có tang bị đuổi chạy trối chết, đằng la thu lưới, như túi trùm miệng, cây nắp ấm khép lại, chỉ cần lá cây phía trên rơi xuống đóng kín, pháp tắc sẽ là vật trong bụng.
Ngay khi dây leo sắp đóng kín, tám đoạn pháp tắc đầu đuôi đụng nhau, nhất phi trùng thiên, như một đầu rồng xanh phục hồi từ trong lồng chim về tự nhiên, lão đằng vồ hụt, sắp thành lại bại.
"... Hồng... Hồng..."
Tiếng đàn vốn hỗn hỗn độn độn bỗng trào dâng như triều cường, tỉnh giấc.
"A!"
Đằng Lão nín thở, gặp con Thanh Long pháp tắc ăn vào miệng đâm thẳng vào thần hoàn, suýt chút nữa phun ngụm máu già ra ngoài.
Từng vị Đại Vu sắc mặt ngưng trọng, lòng họ trào sôi mãnh liệt theo tiếng đàn.
Tám vị Yêu soái trong tinh tú cũng không ngoại lệ, tâm không khỏi chủ, không kiểm soát.
Đằng Lão cũng tim đập nhanh, hắn lại ngộ nhận đó là cơ duyên, mà quên mất đạo tâm đang cảnh báo.
"A..."
Đoạn người cơ duyên như giết người cướp của.
Hai mắt Đằng Lão sung huyết, ánh mắt đáng sợ trừng thần hoàn mịt mờ, ánh mắt hắn càng ngày càng đỏ, thanh minh càng đi càng xa, hắn bạo khởi một quyền, dốc toàn lực đánh về phía thần hoàn mịt mờ.
Mười vị Đại Vu mắt lộ vẻ giật mình, lớn tiếng quát:
"Dừng tay!"
"Ngươi dám!"
Nhưng Đằng Lão đã lâm vào ma chướng, sao nghe lọt tai ai.
Một quyền đánh trúng thần hoàn.
"Ầm ầm..."
Long trời lở đất, như chọc thủng trời rồi.
"A..."
Con thỏ trong mộng bừng tỉnh, há mồm gọi cô cô, thấy cô cô ngay bên cạnh, con thỏ vội che miệng, còn tốt, không làm ồn đến cô cô.
Đại Vu trên Bất Chu Sơn, Yêu soái yêu binh trong tinh thần Cửu Thiên, lão vu tiểu vu dưới chân Bất Chu Sơn, đều hai tai mất thông, là thật mất thông, chẳng nghe thấy gì.
Bất Chu Sơn dao động, trời đất quay cuồng, không chỉ địa chấn, trời còn lắc dữ dội, toàn bộ Thiên Đình rung chuyển, cung điện lay động, thiên binh thiên tướng, thiên quan cung nga ai nấy thất kinh, hoặc choáng váng hoặc ngây người, hoặc thét lên hoặc chạy loạn... Thiên Đế đang bế quan, Chưởng Đình Yêu Thần không có mặt, Thiên Đình rắn mất đầu, loạn thành hỗn loạn.
Các loại đèn đuốc, minh châu bảo ngọc rơi xuống vỡ vụn, khắp nơi hỗn độn.
Thiên Hậu nương nương, chủ nhân Kim Hi cung, như nửa chủ nhân Thiên Đình hôm nay không thể bình tĩnh.
Nàng vội vã ra khỏi Kim Hi cung, phản ứng đầu tiên là Vu tộc đánh lên trời!
Nhưng không phải, là trời chấn!
Chưa từng nghe trời chấn, nàng ngẩng đầu nhìn, mặt trời lắc lư, mặt trăng cũng lắc lư, chu thiên tinh thần lớn nhỏ đều lắc lư, nàng kinh ngạc nhìn về phía tâm địa chấn, là Bất Chu Sơn.
Sắc mặt Thiên Hậu kịch biến, còn khó coi hơn cả lúc tưởng nhầm Vu tộc đánh lên Thiên Đình, chọc thủng trời rồi.
...
"Bất Chu Sơn động!"
Ở phương tây Thiên Đình, trên một tòa băng ngọc lâu lạnh lẽo ngạo nghễ, một phụ nhân thanh lệ y phục trắng như tuyết hơi có chút mất thần.
Nàng chậm rãi nhìn về phía hướng Bất Chu Sơn, ánh sáng nhu hòa ấm áp bỗng hiện lên trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại lạnh lẽo, ánh mắt nàng ửng đỏ chua xót thì thào: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta... Ngươi tìm được rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận