Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 855 : Chân đạo

"Sao dám làm phiền Thánh nhân đến đón!"
Thạch Cơ tiến lên mấy bước nghênh đón.
Lão giả mỉm cười: "Nếu không có đàn sư ra ngoài nghênh địch, lão đạo ta làm sao có thể an tọa trong Bát Cảnh Cung này."
Lão giả chắp tay, Thạch Cơ đáp lễ.
"Bệ hạ, nương nương."
Lão giả lại đối Thiên Đế, Vương Mẫu chắp tay, Thiên Đế Vương Mẫu cũng đáp lễ.
Lão giả thở dài nói: "Các vị đạo hữu bên ngoài ứng phó đại kiếp, chỉ có bần đạo an hưởng thái bình, thật xấu hổ."
Lão giả cười khổ lắc đầu, lộ vẻ mặt hổ thẹn.
"Thái Thanh Thánh Nhân đã tọa trấn thần ma chiến trường tám trăm năm rồi." Thạch Cơ chỉ ra một sự thật.
"Hắn là hắn, ta là ta."
Lời lão giả nói khiến nhiều người khó hiểu. Thạch Cơ lại hiểu ý, lão giả không phải muốn tách mình khỏi bản tôn, mà là nói, chính hắn vẫn chưa xuất hết sức, nên cảm thấy áy náy.
Thạch Cơ khẽ vuốt cằm.
Lão giả trên mặt có ý cười, ngài mở miệng đối Thạch Cơ và chúng tiên nói: "Những năm nay bần đạo luyện chút Kim Đan, dự định sang năm tháng hai rằm mở lò luyện đan, nói là sẽ mời đàn sư và các vị đạo hữu đến Bát Cảnh Cung xem, coi như lão đạo tận một chút sức mọn."
Mọi người giật mình, hóa ra lão nhân gia ngài ấy những năm này cũng không hề nhàn rỗi, vẫn luôn vì những đạo nhân tiên nhân ra vào thần ma chiến trường này mà luyện đan.
Chúng tiên đều thần sắc nghiêm nghị, chắp tay nói: "Thánh nhân hao tâm tổn trí, ta nhất định sẽ đến diện kiến."
". . . Nhất định sẽ đến diện kiến!"
Lão giả cười gật đầu, lại như vô tình nói một câu: "Lão đạo còn có một việc liên quan đến Nhân Giáo, đến lúc đó muốn cùng các vị đạo hữu thương lượng, các vị đạo hữu đừng nên bỏ lỡ."
Vương Mẫu chỉ trong nháy mắt đã bắt được trọng điểm, nàng cùng Thiên Đế liếc nhau, nhạy cảm phát giác ra điều gì đó.
Trên đài sen mười hai phẩm công đức Kim Liên ở Tây Phương Linh Sơn, vị lão tăng áo trắng chợt ngẩng đầu nhìn về phía chỗ của lão giả ở trung ương ba mươi sáu tầng trời.
Lão giả khẽ cười, một người ở phía đông, một người ở phía tây, một vị Đạo Tổ, một vị Phật Tổ, bình thản nhìn nhau, rồi lại bình thản tách ra, phong khinh vân đạm, phảng phất như không có gì xảy ra.
Thạch Cơ cũng giống như không phát giác ra điều gì, rất bình tĩnh cùng vị Đạo Tổ Bát Cảnh Cung này từ biệt, cùng Thiên Đế, Vương Mẫu và một đám tiên đạo Thiên Đình từ biệt, thanh ảnh như gió, lòng chỉ muốn trở về.
Từ Phong Thần đại kiếp đến thần ma đại kiếp, nàng kỳ thật ở giữa đều không hề nghỉ ngơi.
Sáu trăm năm vội vàng xuất quan, Liễu Diệp hóa bụi, tạo hóa chưa thành, vẫn chưa thành công, bất quá khôi phục một tay thần thông, lại vào lúc đem thông mà chưa thông, nàng liền phá quan mà ra. Nàng chưa từng do dự, cũng chưa từng hối hận, so với thần thông, so với đại đạo, nàng có đồ vật càng quý trọng hơn.
Nàng thông tri thiên địa, mời thân bằng cố hữu, cao nhân tiền bối đi thần ma chiến trường, nàng vận dụng tất cả lực lượng có thể vận dụng. Trận chiến kia, nàng dốc hết tất cả, cũng liều lên tất cả, không chỉ có vận mệnh của nàng, cũng không chỉ có vận mệnh của đệ tử nàng, mà còn có vận mệnh của thân bằng hảo hữu, tất cả những người có quan hệ với nàng.
Vị lão nhân kia, một người một quyền chắn ngang một vùng, cuối cùng chiến tử, nàng làm sao không khó chịu, lại làm sao không bi thương? Nhưng nàng đem hết thảy đều đặt ở trong lòng, bởi vì còn có nhiều người hơn có vận mệnh nàng phải chịu trách nhiệm.
Trận chiến kia, nàng nhìn như chỉ ngồi ở chỗ đó, lại thừa nhận mỗi người sinh tử ở thần ma chiến trường, trọng lượng trong đó nặng bao nhiêu, chỉ có nàng tự mình biết.
Trận chiến kia nàng hao hết tâm lực, đại chiến kết thúc, nàng cũng không nhịn được nữa, thà rằng quá sức mà chạy mất, Thần Ma cùng Côn Bằng một dây cung đã là lực lượng cuối cùng của nàng.
Từ sau lúc đó, đừng bảo là khảy dây đàn, chính là ngay cả con mắt cũng vô lực mở ra.
Hai trăm năm ngơ ngơ ngác ngác, là hợp đạo, là ngộ đạo, là ngủ say, đã không phân biệt được, cũng không cần phân rõ.
Nàng tỉnh lại, cố nhân đều ở đó, vậy là tốt rồi, cái khác thuận theo tự nhiên.
Nàng chưa từng chấp nhất vào tu đạo, cũng không chấp nhất vào cảnh giới, về phần linh bảo thần thông càng chưa từng lo lắng, từ cũng sẽ không canh cánh trong lòng.
Có thể nhìn thấy từng khuôn mặt tươi cười hoạt bát so với cái gì cũng tốt, có thể hô hấp đến một hơi Hồng Hoang so với cái gì cũng đều rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận