Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 749 : Tru tiên

Thông Thiên thu kiếm về, quay người đứng yên tại chỗ, vạt áo xanh lay động theo gió, giống như chưa từng di chuyển.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã vô cùng tức giận, từ trước đến nay tự cao tự đại, luôn cho mình là dòng chính Bàn Cổ, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thánh Nhân chưa từng chịu thiệt như vậy, mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn đỏ bừng, chỉ cảm thấy bị người hung hăng tát một cái, da mặt đau rát, phảng phất vô số ánh mắt trêи trời dưới đất đều đang cười nhạo hắn.
Mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ, da mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn càng lúc càng nóng, con mắt cũng đỏ rực lên.
"Thông Thiên!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, vung Bàn Cổ Phiên thẳng về phía Thông Thiên giáo chủ, lần này là cơn giận thật sự, giận không thể kiềm chế, đã không để ý đến uy nghi của Thánh Nhân nữa.
"Vào trận!"
Giọng Thạch Ki vang lên bên tai Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ lách mình vào trận.
"Chạy đâu!"
Hỗn Độn kiếm khí đuổi sát theo Thông Thiên giáo chủ điên cuồng quét tới, hết đạo này đến đạo khác, thật điên cuồng.
Thạch Ki vỗ vào đài bát quái dưới thân, đài bát quái chuyển động, Tru Tiên Trận cũng theo đó chuyển động, Thông Thiên giáo chủ trong chớp mắt đã bị dịch chuyển, vị trí ban đầu là Hãm Tiên Trận, biến thành Tru Tiên Vị.
"Khởi trận!"
Thạch Ki cùng Đa Bảo, Bất Khai, Quy Linh, Ô Vân Tiên, cùng nhau niệm pháp quyết, Tru Tiên Trận Đồ dưới thân Thạch Ki kéo dài ra bên ngoài, từng tia từng tia sát khí bốc lên, vạn cổ sát cơ nổi lên bốn phía, bốn đạo kiếm ảnh Thông Thiên đông tây nam bắc thượng cùng Bích Lạc hạ hoàng tuyền, tám đạo văn cổ xưa nhất kinh khủng nhất: Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên, như tứ đại trụ trời chống đỡ tứ đại thiên môn, một thế giới Tru Tiên sát cơ vô hạn, sát cơ như mầm non, sát khí như cỏ dại, Hỗn Độn kiếm khí quét vào trong đó, thế không thể đỡ, nhưng vẫn bị Tru Tiên kiếm ý không ngừng làm tiêu hao, thế giới quá lớn, kiếm khí vẫn luôn bay tán loạn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng dưới kiếm môn, hắn bị bao trùm vào, một là do hắn đứng quá gần, hai là hắn không muốn tránh, hoặc có thể nói hắn quá phẫn nộ, lại quá coi trọng thể diện.
Cho nên, hắn tiến vào Tru Tiên Kiếm Trận.
Lão Tử mi tâm khẽ giật, Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất, sát khí đỏ như máu như sóng triều ập đến, rồi lại như triều rút đi, thiếu Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lão Tử biết Nguyên Thủy Thiên Tôn đã vào Tru Tiên Trận, trong lòng sinh ra bất an, mi tâm nhíu chặt hơn.
Thông Thiên giáo chủ thở dài một tiếng.
Thạch Ki cất tiếng: "Giết!"
Chỉ một chữ, lại khiến trái tim mọi người đóng băng.
Tru Thánh, nói thì dễ, nhưng thật sự làm như vậy, kia thực sự sẽ hù chết rất nhiều người.
Mặt Bất Khai trắng bệch, Trường Nhĩ Định Quang Tiên run rẩy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tay cầm Bàn Cổ Phiên từng bước lên cao, phảng phất muốn giẫm Tru Tiên Kiếm Trận dưới chân.
"Thông Thiên, bần đạo đã đến đây, sao không dám ra gặp ta?"
Tiếng của Nguyên Thủy Thiên Tôn như tiếng trời xanh giận dữ, lại mang theo thiên uy mênh mông, một đám đệ tử trong trận tâm thần rung động, thậm chí có người sinh ra ý niệm khuỵu gối quỳ bái.
Thông Thiên giáo chủ đứng trước Hãm Tiên Môn không nói một lời, cũng không động đậy.
"Thỉnh giáo chủ nhập Tru Tiên Cửa!"
Giọng Thạch Ki mang theo ma tính, lạnh lùng vô tình vang lên.
Tất cả mọi người đều rùng mình.
Thông Thiên giáo chủ nhắm mắt lại, rồi lại một lần nữa mở ra, một bước phóng ra, đã bước vào Tru Tiên Kiếm Cửa.
"Các ngươi phối hợp giáo chủ tru tiên, nếu có lười biếng, nhất định chém không tha!"
Một tiếng đàn sắc bén, như sợi dây cung treo cổ, ai không sợ hãi, ai không kinh sợ!
Trong Tru Tiên Kiếm Trận chỉ còn lại một thanh âm: Tru Tiên!
Không ai còn dám có ý khác.
Bởi vì nàng thật sự sẽ giết người.
Nói giết là giết.
"Đi thôi, xem thời cơ mà hành động."
Thạch Ki thả Thạch Châm ra.
Thạch Châm hưng phấn kêu vù vù một tiếng, chui vào sát khí vô hạn, trong sương mù màu đỏ, đã rất lâu rồi hắn chưa được hưởng qua máu Thánh Nhân.
Thạch Ki đặt đàn lên đầu gối, Thái Sơ, nàng cũng đã rất lâu không dụng tâm gảy đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận