Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 368 : Nhân Vương quyết đoán

Chuyện này có thể sao?
Ba vị Nhân Vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy thật khó tin.
Nhưng bất kể là Xích Tùng Tử, hay là Huyền Đô, đều không phải là người ăn nói lung tung.
"Đi!" Hữu Sào Thị dù đã già nhưng ánh mắt vẫn sắc bén liếc nhìn mấy người đang ngồi, "Nói chuyện chính sự!"
Toại Nhân Thị cảm giác tội lỗi vừa tan biến, người cũng khôi phục vẻ uy nghiêm, hắn mở miệng nói: "Bất kể Thiên Đình có xuất binh hay không, việc dời tộc là bắt buộc."
Truy Y thị gật đầu nhẹ, nhân tộc sống bằng nghề săn bắn, bây giờ khu vực săn bắn của nhân tộc cơ hồ bị phá hoại đến mức hủy diệt, đã không còn con mồi để săn, dù khó rời khỏi quê hương, nhưng con người vẫn phải sống sót, "cây chuyển chết, người chuyển sống".
Xích Tùng Tử nói: "Nếu như toàn bộ nhân tộc chúng ta dời đến đông nam, vậy một nửa Thanh Khâu, chúng ta không thể không tranh giành, như vậy chắc chắn sẽ sinh ra oán hận với hồ tộc, nhất là Đồ Sơn, hắn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm!"
"Nếu Thạch Ki nương nương đứng về phía chúng ta thì sao?" Hữu Sào Thị hỏi.
Xích Tùng Tử nhếch miệng, "Nếu nương nương có thể đứng về phía chúng ta, tự nhiên có thể ngăn chặn Đồ Sơn."
"Vậy thì việc quan trọng nhất hiện tại là thái độ của Thạch Ki nương nương, chúng ta nhất định phải tranh thủ, và nhất định phải có được sự ủng hộ của nàng!" Toại Nhân Thị nhìn về phía Xích Tùng Tử.
Trong lòng Xích Tùng Tử hơi run lên, vội vàng khoát tay nói: "Không được, không được, ta tuyệt đối không thể đi, nàng đã cảnh cáo ta rồi."
"Ngươi không đi thì ai đi?" Hữu Sào Thị trừng mắt.
Xích Tùng Tử cười khổ giải thích: "Ta thật sự không thể đi, không phải Xích Tùng Tử sợ chết, mà là ta sợ đi sẽ hoàn toàn ngược lại, người chưa từng gặp qua nàng vĩnh viễn không biết nàng đáng sợ đến mức nào, trí tuệ sâu như biển, lời nói sắc bén, lật tay thành mây trở tay thành mưa, ngay cả Đồ Sơn là Yêu Thần của Thiên Đình còn bị ép đến thở không nổi, ta chỉ là một hiền giả của nhân tộc, ở trước mặt nàng căn bản không đáng gì."
Mọi người im lặng một hồi.
Huyền Đô vẫn luôn im lặng lắng nghe.
"Việc này hệ trọng, hay là để ta đi." Truy Y thị nói.
Hữu Sào Thị và Toại Nhân Thị nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều gật đầu.
Xích Tùng Tử nói: "Nếu vương có thể đi, tất nhiên là không thể tốt hơn, nhưng vương định làm thế nào để thuyết phục Thạch Ki nương nương, không phải ta không tin vương, mà là vị kia tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị thuyết phục, hơn nữa nàng đã nói rõ, những gì có thể làm nàng sẽ làm, những gì không thể làm, cầu xin cũng vô ích, ý là tộc ta không nên tìm nàng nữa."
Ba vị Nhân Vương đều nhíu mày.
Toại Nhân Thị nói: "Những gì tộc ta có thể lấy ra đều sẽ lấy ra, không tiếc bất cứ giá nào!"
"Cứ làm như vậy!" Hữu Sào Thị tán thành.
Truy Y thị gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế."
Toại Nhân Thị bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, nói: "Việc này không nên chậm trễ, ngươi và Xích Tùng Tử lập tức đi ngay, tối đa một tháng, đồ ăn dự trữ của chúng ta không trụ được bao lâu."
Xích Tùng Tử nói: "Có thể dời một bộ phận trước, Thạch Ki nương nương cho chúng ta mượn hơn hai mươi ngọn núi để an thân, dù ta chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cũng tính được sơ bộ, trên núi dưới núi cộng thêm vùng núi xung quanh, một ngọn núi dung nạp mười vạn nhân khẩu chắc không có vấn đề gì lớn, hơn hai mươi ngọn núi, đại khái có thể chứa đựng hơn hai triệu nhân khẩu, hiện tại ở đông nam đã có hơn một trăm vạn, dời thêm một trăm vạn nữa chắc không sao."
Ba vị Nhân Vương trao đổi ý kiến, đều cảm thấy khả thi.
Toại Nhân Thị nói: "Vậy thì trước dời một trăm vạn qua đó, việc này các ngươi không cần lo, ta sẽ an bài, việc quan trọng nhất của các ngươi là bên kia."
Truy Y thị và Xích Tùng Tử gật đầu đứng dậy.
Ba người còn lại cũng đứng lên.
Huyền Đô vừa muốn mở miệng, lại bị lão nhân vương Hữu Sào Thị giữ chặt, Hữu Sào Thị kéo Huyền Đô qua một bên hỏi: "Hài tử, bảo bối của ngươi một lần có thể chứa được bao nhiêu người?"
Huyền Đô hiểu ngay ý của lão nhân, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Cụ thể ta cũng không biết, với pháp lực hiện tại của ta nhiều nhất chỉ có thể chứa năm vạn người."
Năm vạn người, không nhiều.
Nhưng lão nhân vương cũng đã có tính toán trong lòng.
Lão nhân vương nắm chặt tay Huyền Đô, mong chờ nói: "Hài tử, tiếp theo ngươi không có việc gì chứ?"
Huyền Đô nhìn bàn tay bị lão nhân nắm chặt, hắn có thể nói là có việc sao?
Huyền Đô lắc đầu.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Lão nhân vương vỗ tay Huyền Đô, mặt đầy nếp nhăn tươi cười như hoa cúc.
Quả là "gừng càng già càng cay", Huyền Đô là một đứa trẻ thật thà, làm sao hiểu được những mánh khóe này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận