Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 454 : Thần tiên hoa chương

Dưới vách Tử Chi, đồng tử trong mắt các tiên thần đều hiện vẻ kinh ngạc.
Trên sườn núi Tử Chi, có chút lạnh, có chút mát mẻ.
Lão Tử khép hờ mắt, giữ vẻ điềm tĩnh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngồi ngay ngắn.
Thông Thiên giáo chủ quay đầu lại, chỉ thấy hai khuôn mặt lạnh lùng.
Mặt Thông Thiên giáo chủ càng đen hơn.
Cái chủ ý ngu ngốc này còn là do hai vị sư huynh cho hắn, hiện tại lại vung tay phủi trách nhiệm.
Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh một tiếng, biểu đạt sự bất mãn, sau đó quay đầu hỏi Nhiên Đăng và Thạch Cơ: "Hai vị đạo hữu có cao kiến gì không?"
Nhiên Đăng đạo nhân nói: "Môn đồ Tiệt giáo đông đảo, quả thực không dễ làm, nếu không được thì để đệ tử nội môn Tam giáo thay nhau chọn lọc."
Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu, nhìn về phía Thạch Cơ.
Thạch Cơ lắc đầu.
Thông Thiên giáo chủ hơi thất vọng, lại nhìn về phía đệ tử nội môn Tam giáo: "Các ngươi thì sao?"
Nam Cực đạo nhân khom người nói: "Nếu sư thúc thấy biện pháp của Nhiên Đăng lão sư khả thi, Nam Cực nguyện vì sư thúc gắng sức."
Mười hai vị đệ tử Xiển giáo còn lại cùng nhau khom người nói: "Chúng ta nguyện vì sư thúc gắng sức."
Nhiên Đăng nở nụ cười trên mặt.
Thông Thiên gật đầu cười, nhìn về phía Huyền Đô, Huyền Đô đỏ mặt nói: "Đệ tử hổ thẹn, không nghĩ ra được."
Thông Thiên cười cười, nhìn về phía đệ tử của mình.
Đa Bảo nói: "Nếu lão sư và hai vị sư bá có thể đưa ra tiêu chuẩn, Đa Bảo cùng sư muội sư đệ nhất định có thể vì lão sư phân ưu."
"Nhất định có thể vì lão sư phân ưu."
Các đệ tử còn lại theo Đa Bảo Đạo Nhân như sấm rền gió cuốn.
Lòng dạ cũng rất nhiệt tình.
Thông Thiên giáo chủ nói: "Mấu chốt là không có tiêu chuẩn."
Linh tính, thiên phú, làm sao định nghĩa rõ ràng?
Sườn núi Tử Chi lại càng thêm lạnh lẽo.
Mặc kệ biện pháp của Nhiên Đăng đạo nhân hay ý kiến của Đa Bảo Đạo Nhân đều chết yểu.
Không có tính khả thi.
"Kỳ thật... Cũng không phải là không có biện pháp?"
"Ồ?"
Thông Thiên giáo chủ quay đầu.
Hai vị Thánh Nhân còn lại cũng giật giật lỗ tai.
Đệ tử nội môn Tam giáo đều nhìn về phía Thạch Cơ.
Thạch Cơ nói: "Trước đó, ta vẫn hy vọng giáo chủ có thể cho biết vì sao muốn chọn trong giáo những đệ tử có thiên phú dị bẩm về văn tự? Biết được dụng ý của giáo chủ, may ra trong lòng ta cũng có cái phán đoán."
Nhiên Đăng đạo nhân nói: "Hay dở thế nào, đạo hữu cứ nói ra, ba vị giáo chủ tự có định đoạt."
Thạch Cơ cười cười, nói: "Cũng tốt, giáo chủ có thể bảo tất cả môn đồ viết một yêu văn, ký hiệu hoặc bút họa mà bọn họ thích nhất, dụng tâm viết, thiên phú thế nào, chắc hẳn Thánh Nhân có thể liếc qua là thấy ngay."
Đơn giản như vậy!
Sườn núi Tử Chi trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh.
Lão Tử nói: "Khả thi!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Bần đạo giúp sư đệ giữ cửa ải."
Thông Thiên giáo chủ không để ý tới hai vị sư huynh trở mặt vô tình, thừa gió bẻ măng này.
Hắn nói với Thạch Cơ: "Bần đạo cứ tưởng đạo hữu đã biết ý định của chúng ta, không ngờ đạo hữu lại không biết?"
Thạch Cơ nói: "Ta chỉ biết Thiên Đế giao chuyện lập thiên văn cho Tam giáo chúng ta, lại không biết ba vị giáo chủ vì sao muốn chọn đệ tử để hoàn thành việc này, theo ngu kiến của ta, chẳng phải ba vị giáo chủ dùng Thánh Nhân chi tâm sáng lập đạo văn sẽ tốt hơn sao?"
"Không phải là không thể, mà là không được."
Người mở miệng là Lão Tử.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp lời: "Thánh Nhân cách đạo gần, rời người xa, sáng tạo văn tự gần như là thuyết giảng, quá thâm ảo, chúng sinh khó nhận, khó biết, khó sách, khó niệm."
Thạch Cơ giật mình nói: "Thì ra là thế, rồng khó làm việc của kiến, văn tự được lập xuống quá lớn, âm thanh quá cao, sâu kiến cả đời cũng nhìn không hết một cái văn tự, phát ra tiếng long ngâm im ắng."
"Thiện!"
Lão Tử gật đầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đồng ý nói: "Chính là lý này."
Thông Thiên giáo chủ sắc mặt tốt hơn.
Thạch Cơ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Cái này phiền phức rồi."
Nàng chưa từng nghĩ đến khúc mắc này.
Nàng hình như đã đào một cái hố không nhỏ cho Tam giáo Thánh Nhân.
Chưa nói đến việc có thể tìm được người có thiên phú dị bẩm hay không, cho dù tìm được, tạo chữ cũng không phải cứ cố gắng là được, đây tuyệt đối là công việc có thể kéo dài đến chết, quân không nghe thấy chuyện Khuy Hiệt hai mắt nhìn nhật nguyệt cũng gần như mù, huống chi bây giờ tạo là đạo văn.
Giống Côn Bằng từ khi thiên địa sơ khai đã sống đến bây giờ, lão cổ đổng hóa thạch sống lại, thiên phú dị bẩm, cả thiên địa chỉ sinh ra một.
Long tộc có long văn, Phượng tộc có phượng chương, đều không phải trí tuệ của một người, lại có tính hạn chế rất lớn, chỉ có Long tộc huyết mạch và Phượng tộc huyết mạch mới có thể tập được, có chút giống Vu văn, có tính biệt lập, nhưng lại tuyệt đối không có năng lực diễn sinh và hệ thống hoàn thiện của Vu văn.
Trong lúc Thạch Cơ thất thần, từng vị tiên, từng vị thần trên sườn núi Tử Chi đã bắt đầu đưa tay viết ra chữ mà họ thích nhất trong lòng, hoặc phồn hoặc giản, hoặc một nét, hoặc quét ngang, đều viết rất dụng tâm.
Từ trên sườn núi Tử Chi nhìn xuống, linh quang nở rộ trên đầu ngón tay bọn họ, hoặc sáng hoặc tối, hoặc lớn hoặc nhỏ, như gió xuân đêm hoa nở ngàn cây, quang hoa vô hạn.
Vạn điểm quang hoa, vạn trái tim, mười vạn quang hoa, mười vạn trái tim.
Ngay cả các Thánh Nhân đang quan sát chúng sinh trên núi cũng bị ánh sáng đom đóm này làm cho choáng váng.
Khi trên dưới một lòng dụng tâm làm một chuyện, đó là điều rất cảm động.
Ít nhất Thạch Cơ đã bị cảm động.
Thứ Thạch Cơ nhìn thấy là một đám tiên thần dụng tâm viết ra những chương hoa, dù rằng chữ này không liền với chữ kia, chữ này không hiểu chữ kia, có lẽ căn bản đó không phải là chữ, nhưng bản chương hoa này vẫn mỹ lệ, mỹ lệ đến mức không ai biết ý nghĩa của nó, không ai có thể đọc hiểu nó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận