Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 272 : Đông Hoàng Chung vang chín lần

Thạch Cơ tâm không để ở hai vị đại đế, lòng nàng đã loạn. Loạn lòng người do đàn, loạn tâm ta do người, ta loạn càn khôn, càn khôn loạn ta... Càn khôn vô tình.
Mỗi người một vẻ tàn, khí về trời, huyết nhục về đất, đại kiếp càn khôn cũng không ngoài vậy. Mỗi người một vẻ tàn, chính là loạn càn khôn, loạn càn khôn, không nhìn công đức, không hỏi thiện ác, không sửa đúng sai, quả thật là sát kiếp, dùng sát phá sát, đại hung trong những điều hung, đại loạn trong những điều loạn.
Đại loạn?
Nàng đã hiểu, nàng lại ngừng đàn, không phải không đành lòng, mà là không thể, nàng gảy không ra, bởi vì lòng nàng là lòng người, lòng người hữu tình, càn khôn vô tình, là chân chính vô tình. Đạo tâm Thái Sơ của nàng có thể soi chiếu vạn vật chi tượng, có thể lay động vạn loại tâm, lại không cách nào bao trùm lên vạn vật. Tâm nàng cùng tâm cỏ cây là bình đẳng, tâm nàng cùng lòng người là bình đẳng, tâm nàng cùng địa tâm là bình đẳng, tâm nàng cùng trời tâm cũng là bình đẳng, nàng không phải Thái Thượng, vĩnh viễn cũng không thể làm được như Thái Thượng.
Cho nên nàng hiểu đại loạn, lại không làm được đại loạn, nàng không điều khiển được vận mệnh chúng sinh, "Loạn Đấu" của nàng cũng chỉ có thể là loạn đấu, không thể là loạn cướp.
Người sinh giữa càn khôn, không thể tranh với càn khôn. Thạch Cơ đương nhiên không tự đại cho rằng có năng lực thay trời hành đạo, nhân lực có hạn, nàng đã làm hết sức mình.
Mưa máu rơi, pháp lực tuôn trào, yêu đan phân giải, bỏ mình về càn khôn.
Tiếng đàn ngừng, đám Vu Yêu cuốn vào loạn đấu đã giết đỏ cả mắt, hỗn loạn chỉ cần được khơi mào, sẽ càng ngày càng loạn, chiến hỏa chỉ muốn bốc cháy, sẽ càng đốt càng dữ dội!
"Giết!"
Tiếng kêu giết.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười cuồng dại.
"Đi chết đi!"
Tiếng giết người.
"Xin... Xin ngươi... Không..."
Tiếng cầu xin tha thứ trước khi chết.
"A..."
"Vù..."
"Kêu..."
"Rống..."
Kêu thảm, kêu rên, rên rỉ, gào thét, chửi mắng... Hỗn loạn màu máu, tử vong bao trùm lên sự điên cuồng, chúng sinh sợ hãi cùng giãy giụa, hỗn độn cùng chém giết.
Thạch Cơ thất thần nhìn nàng châm ngòi tất cả, khi kế hoạch thất bại, cảm giác hưng phấn quỷ dị cùng cảm giác thành tựu biến mất, chỉ còn lại màu xám trắng cùng trống rỗng.
"Cần phải đi thôi!"
Thái Sơ trên lưng Thạch Cơ đứng lên, kế hoạch thất bại, nàng nên thoát thân.
Tay trái Thạch Cơ mở ra, kim đăng rơi vào tay nàng, phía sau nàng, trong vòng sáng, Thần Sơn dời đi, kim sách ra biển, trên mặt biển một tiên tử xinh đẹp tiếp nhận kim sách. Thanh Điểu tiên tử xinh đẹp lật ra kim sách, từng tờ từng tờ...
Nguyên Thần Thạch Cơ chấn động, tay Thanh Điểu tiên tử dừng lại ở một trang, kim sách ghi chép tên tiên, cũng có tiên linh, động phủ, tiên tên Thạch Cơ, tiên linh một vạn năm ngàn bốn trăm tuổi, động phủ Khô Lâu Sơn Bạch Cốt Động, ghi chép tường tận con đường long đong của Thạch Cơ, một tai một kiếp, rõ mồn một trước mắt, chữ chữ như vàng, kim văn như mệnh, như hồ sơ, tiên án, khiến người kính sợ thần phục.
Biển cả biến mất, lại thấy một ngọn núi, núi cao không thấy đỉnh, có sơn giai gập ghềnh, tổng cộng một vạn bốn ngàn chín trăm bậc, trên bậc có một nữ quan áo xám vùi đầu khổ leo, một bậc một bậc, không nhìn tiền đồ, không nhìn đường lui, khổ sở leo.
Núi vào kim sách, một vạn bốn ngàn chín trăm thềm đá vào kim sách, nữ quan leo núi cũng vào kim sách, kim sách khép lại, rơi vào tay phải Thạch Cơ.
Tay trái kim đăng, tay phải kim sách, đại năng càn khôn đều nhìn về phía nàng, bao gồm cả Thiên Hậu nương nương Kim Hi Cung và Đế hậu nương nương Vọng Nguyệt Lâu, các nàng cũng không biết Thạch Cơ muốn làm gì, cũng không biết.
Thiên Hậu mấy lần giơ tay lên rồi lại buông xuống, nàng có ngàn loại thôi thúc muốn lập tức ấn chết Thạch Cơ đoạt lại kim sách kim đăng, lại có ngàn lý do bảo nàng tỉnh táo tạm nhịn.
Nàng vẫn quyết định trước gọi về kim sách, nàng vừa đưa tay, Thạch Cơ liền ném kim sách ra ngoài.
"Ngươi dám!"
Thiên Hậu giận dữ, nàng lại không màng đến tỉnh táo nhẫn nại, vội vàng vươn tay bắt kim sách, nếu kim sách rơi vào tay Vu tộc, vậy sẽ không chỉ là nàng vô cùng nhục nhã.
Thạch Cơ ném kim sách của Thiên Hậu cho Đại Vu điện chi Bình Ế, roi điện của Bình Ế quấn lấy kim sách, lại bị Cửu Anh đang đối chiến với nàng kéo xuống một miếng thịt.
"A..."
Bình Ế đau đớn không chịu nổi kêu lên đau xót không thôi.
"Dám đả thương muội muội ta!"
Hình Thiên đang kịch chiến với long đầu cự nhân Kế Mông một búa hất bay Kế Mông, đại phủ giận bổ Cửu Anh!
"Oa!"
Cửu Anh rên rỉ, một cái đầu bị chém xuống, máu phun như tương!
"Hình Thiên..."
Kế Mông gào thét như sấm, tiếng như long ngâm, Cự Xoa xé gió, giận đâm Hình Thiên, Hình Thiên vội vàng vung búa đón đỡ, bị đánh bay ngàn trượng, Kế Mông trở tay một xiên đâm trúng Bình Ế.
"Phốc phốc phốc"
Trên người Bình Ế tức thời bị chọc ra ba cái lỗ thủng, cốt cốt cốt, máu chảy như suối.
"A..."
Bình Ế gào lên đau xót.
Mười tôn Đại Vu cuồng nộ, từng tôn Ma Thần nhìn trời gào thét, điên cuồng phản công, bọn hắn là tay chân ruột thịt, một tổn thương đều tổn thương, đau xót đều đau nhức, Ma Thần nổi giận, chiến lực tăng lên, Yêu Thần vốn đã không đủ nhân số lập tức bị đè lên đánh.
"Ông!"
Một bàn tay giống như ngọc chụp tới Bình Ế đang trọng thương.
"Muốn chết!"
Đại Vu Ma Tôn vô pháp vô thiên kia nào cần biết nàng là ai, càng không quan tâm nàng muốn làm gì, Cửu Phượng vung đao hỏa diễm đỏ rực về phía ngón tay liền gọt qua, dám đưa tay, liền gọt ngươi!
"Làm càn!"
Cửu Thiên quát mắng!
Không ai để ý tới còn chưa nói, Tướng Liễu còn vung ra một con rắn độc, nói là rắn, so với độc long cũng không sai chút nào, há miệng về phía ngọc thủ phun ra hải lượng nọc độc.
Thiên Hậu nương nương Kim Hi Cung mặt đều tức giận, tay nàng sinh Kim Hà, lại đốt kim diễm, đao không thể gây tổn thương cho, độc không thể xâm, vẫn như trước mất hết mặt mũi.
Thiên Hậu giận dữ, hung hăng chụp về phía Bình Ế, Bình Ế vốn đã trọng thương bị một chưởng nén giận của Thiên Hậu vỗ đến không rõ sống chết, một chưởng này của nàng chọc giận tất cả Tổ Vu bao gồm cả Đế Tôn.
Một cánh cửa không gian xuất hiện trong hư không, phía sau cửa, khí cơ cực kỳ kinh khủng đáng sợ phun trào, không gian run rẩy, có Thần Ma vô song ghé qua trong đó, tinh không run rẩy, càn khôn run rẩy, tay Thiên Hậu chụp vào kim sách cũng run lên.
"Đương..."
Đông Hoàng Chung vang!
Loạn đấu dừng.
"...Khi...Khi...Khi..."
Một tiếng rồi một tiếng, vang chín lần!
Vu tộc tổng tiến công, cả tộc nghênh chiến!
Chúng tinh quy vị, chu thiên tề động, bát đại Yêu Thần thoát khỏi Đại Vu gấp về tinh vị, hai vị Yêu Thần đã vẫn lạc gắng gượng khôi phục.
Hơn trăm đại năng Tinh Thần điện cùng tụ tập cửa Nam Thiên Đình.
Chuẩn bị chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận