Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 874 : Hồng y phường

Năm 685 trước Công nguyên, cũng là năm đầu Hoàn công, Nạp Bảo Thúc Nha chi gián, bái Quản Trọng làm tướng, mở ra con đường tu chính trị trong nước, giao hảo chư hầu, coi trọng phát triển nông nghiệp, kinh tế nước giàu binh mạnh cho nước Tề.
Quản Trọng, vị Pháp gia tiên phong, vị tướng quốc thứ nhất của Hoa Hạ, cuối cùng đã gặp được minh chủ của mình.
Hoàn công gọi Quản Trọng là "Trọng phụ", đủ thấy sự coi trọng và kính trọng của ông.
Năm 684 trước Công nguyên, năm thứ hai Hoàn công, Hoàn công mang quân diệt nước Đàm vì lúc đào vong từng đi qua nước Đàm, nước Đàm đối đãi không tốt với ông.
Sau khi diệt nước Đàm, quốc quân nước Đàm trốn sang nước Cử.
Hoàn công khoét Hổ Khiếu cốc, con đường kiếm tiền mới lộ ra.
Người Tề phấn chấn, cả nước chúc mừng.
"Tiên sinh, tiên sinh, quốc quân chúng ta đánh thắng trận rồi! Quốc quân chúng ta đánh thắng trận rồi!" Hồng y hân hoan nhảy cẫng.
"Ta biết rồi." Thạch Cơ ngữ khí rất bình thản.
Hồng y chần chờ một chút hỏi: "Tiên sinh không vui sao?"
"Vui."
Chỉ hai chữ nhưng nghe không ra một chút nào vui vẻ.
"Bài tập hôm nay làm xong chưa?"
Hồng y lí nhí phun ra hai chữ: "Chưa."
Ngoan ngoãn đi luyện kiếm, đúng vậy là luyện kiếm. Thân ở hồng trần, không tránh khỏi phiền phức. Vì một lần bị khi nhục, Thạch Cơ quyết định dạy nàng kiếm thuật, đúng vậy là kiếm thuật chứ không phải kiếm đạo.
Mười ngày sau, một hoạn quan đi vào Hồng Y phường, "Quốc quân có lệnh triệu nhạc sĩ Hồng Y phường tiến cung hiến nghệ, ghi nhớ tất cả mọi người phải đi, đặc biệt là Hồng Y đàn sư."
Bốn năm này, Hồng Y phường tại Tề quốc đã nổi danh, ở Lâm Truy càng là nổi tiếng. Người Lâm Truy mà chưa từng đến Hồng Y phường nghe đàn thì không có mặt mũi nói mình là người Lâm Truy.
Hiện tại Hồng Y phường cũng không còn là hai người Thạch Cơ và Hồng y. Những năm này các nàng thu lưu một ít cô nhi không nơi nương tựa, sau khi Tương vương chết lại có thêm một ít nhạc sĩ trở về, cho nên hiện tại Hồng Y phường mỗi ngày đều rất náo nhiệt.
Nghe đến quốc quân triệu kiến, có người như chim sợ cành cong, có người lại kích động.
"Tiên sinh, ngài..." Hồng y có chút thấp thỏm gọi một tiếng tiên sinh.
"Các ngươi tự đi, không cần phải để ý đến ta."
Thạch Cơ đứng ở trước cửa sổ nhìn về phương xa, nàng biết nàng nên rời đi rồi.
...
Trong Tề cung, Hoàn công đứng thẳng người lên, hai tay dang ra, nhắm mắt lại. Ba hoạn quan trước sau hầu hạ ông chỉnh lý quần áo, đeo hoàn bội.
Một hoạn quan do dự hồi lâu mới cẩn thận từng li từng tí nói một câu: "Quân thượng, trâm cài tóc của ngài quá cũ rồi, nô tài thay cái mới cho ngài nhé."
Người vốn điêu khắc bất động bỗng mở mắt, xoay người. Một thân quân bào uy nghiêm như sóng lớn cuộn trào, mắt hổ long uy dọa cho nội thị ngã mềm nhũn xuống đất.
"Lôi xuống!"
Tên nội thị kia còn chưa kịp kêu lên đã bị bịt miệng lôi đi.
Rồng có vảy ngược, hắn đã chạm vào vảy ngược của vị quốc quân này.
Hai hoạn quan còn lại nằm rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ thở mạnh cũng không dám.
"Tiếp tục."
Hai chữ uy nghiêm mà không lộ.
Hai hoạn quan vội vàng đứng dậy, run rẩy nâng mũ miện quốc quân đội lên, tên nội thị phụ trách mang miện đã không còn ở đó.
Hắn đi đâu, trong lòng bọn họ đều rõ.
Hoàn công hai tay buông xuống, hai hoạn quan im lặng lui ra phía sau, Hoàn công bước đi, bọn hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt.
...
"Quốc quân giá lâm!"
Quản Trọng dẫn đầu văn võ đứng dậy.
Hoàn công đến, trên mặt đã nở nụ cười.
"Cung nghênh quốc quân!"
"Trọng phụ miễn lễ, gia khanh miễn lễ."
"Tạ quân thượng."
Quốc quân ngồi, tướng quốc ngồi, văn võ ngồi.
Quốc quân nâng cốc chúc mừng, quân thần cùng uống, Hoàn công giơ tay lên một tiếng: "Tấu nhạc mở yến."
Tiếng đàn làm chủ, mọi người vui vẻ tương hợp, quần thần bên dưới Hoàn công nâng đũa rồi lại dừng lại, nâng chén rồi lại dừng lại, đều bị tiếng đàn hấp dẫn.
Chính là Quản Trọng cũng hơi giật mình, lộ ra vẻ tán thưởng.
Duy chỉ có Hoàn công là không hề lay động, phối hợp uống rượu.
"Quân thượng có phải là yến nhạc không hay?"
Hoàn công lắc đầu, không phải là không hay mà là chưa đủ hay.
Văn võ hai mặt nhìn nhau, không phải rất hay sao?
Có người bỗng lên tiếng làm kinh người: "Là không đủ hay! Bốn năm trước hạ thần ở bên ngoài Hồng Y phường nghe một khúc, đến nay khó quên!"
Một câu kích thích ngàn tầng sóng.
880: Hồng Y phường
Xin phép nghỉ một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận