Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 285 : Ta thời đại

Trận đại chiến giữa Vu tộc và Yêu tộc ở Bất Chu Sơn kết thúc theo một cách mà không ai ngờ tới. Cả hai bên đều có thương vong, Vu tộc thì Đế Tôn Đế Giang, Tổ Vu Câu Mang (hệ Mộc) và Tổ Vu Thiên Ngô (hệ Phong) bị trọng thương, Đại Vu Bình Ế thì không rõ sống chết, thêm vào đó một vị đại thần thông Đằng Lão vẫn lạc.
Thiên Đình, Thiên hậu Hi Hòa bị trọng thương trước đó, sau lại có Đông Hoàng Thái Nhất bị các Tổ Vu vây công đánh bị thương, Yêu sư Côn Bằng thương thế không rõ, có tới mấy chục vị đại yêu tử thương, Cửu Thiên bị đánh xuyên thủng, mảng lớn tinh không vỡ vụn, thiên binh thiên tướng tử thương vô số.
Sau đại chiến, Vu Yêu hai tộc tiến vào thời kỳ bình ổn chưa từng có, nhờ vào thệ ước giữa Thiên Đế và Đế Tôn.
Sau khi trở về Tổ Vu Điện, các Tổ Vu ngoài việc ban bố Tổ Vu lệnh ước thúc tộc nhân, thì không còn động tĩnh gì khác. Ở Thiên Đình lại xảy ra biến động về quyền lực, Thiên hậu ẩn lui về Kim Hi Cung, bế quan không ra, Đế hậu tay trong tay cùng đế nữ tháng mười hai đi lên vị trí chí cao của Thiên Đình, cùng Thiên Đế ngồi chung tiếp nhận triều bái của thập phương, thời đại Đế hậu chính thức bắt đầu.
...
"Cô cô..."
Thanh âm vui sướng non nớt, thở hồng hộc từ xa vọng lại.
Một khối sao băng lớn cỡ nửa mẫu bay nhanh tới.
Thạch Cơ ngẩng đầu, trên đầu hiển hiện Khánh Vân ba trượng, thanh quang u lãnh bao phủ.
"Oanh"
Sao băng bị ném xuống, rơi vào trong ngọn lửa trắng xám, tiểu gia hỏa toe toét miệng vỗ tay, đôi mắt nhỏ như vành trăng khuyết lấp lánh.
"Cô cô, đủ chưa?"
Tiểu gia hỏa hỏi.
"Ừm, đủ rồi!"
Bên trong ngọn lửa trắng xám, nửa mẫu sao băng từng chút một nóng chảy, dung nhập vào thanh quang u lãnh tạo thành hồ dung nham tứ phương. Thiên thạch dung nhập, hồ u ao tứ phương có chút mở rộng, Thạch Cơ ngón tay nhỏ nhắn bấm niệm pháp quyết, ngọn lửa trắng xám co rút lại ngưng tụ tại một điểm, tập trung ở trung tâm hồ dung nham tứ phương, dung nham dần dần nguội lạnh, u quang tán đi, một viên sao trời tứ phương tương tự khối rubic được luyện thành, mỗi một mặt đều rộng tới trăm mẫu.
Hai người, một lớn một nhỏ, nhìn nhau, ai nấy đều mặt mày hớn hở, bọn họ đang cùng nhau luyện tinh.
Dưới bầu trời đêm, rất nhiều người bận rộn, chu thiên luyện tinh, những thiên thạch tiêu tán trong tinh không được đoàn tụ lại, vùng tinh vực trống rỗng từng chút một được lấp đầy bởi những ngôi sao mới, các đại năng Yêu soái tụ tập thành từng nhóm luyện tinh, Thiên Đình lực sĩ lui tới vận chuyển thiên thạch, chu thiên vô cùng bận rộn.
Vì hiếu kỳ, Thạch Cơ cùng tháng mười hai cũng gia nhập vào đại quân luyện tinh.
Các nàng tự tay luyện một viên tiểu tinh tinh, được xem là ngôi sao nhỏ nhất trong chu thiên.
Tinh mang trắng xám từ trung tâm sao trời phóng xạ ra.
"Sáng lên rồi!"
Tháng mười hai kinh hỉ nhảy lên.
"Luyện xong rồi sao?"
Thanh âm lạnh lùng mang theo ý cười vang lên, chủ nhân của phiến tinh không này xuất hiện.
"Gặp qua Đế hậu nương nương." Thạch Cơ chắp tay hành lễ.
"A Mẫu!" Tháng mười hai kinh hỉ kêu lên.
"Đây là do con cùng cô cô luyện đó ạ."
Tháng mười hai như con thỏ nhỏ nhảy đến bên cạnh Đế hậu, ngón tay nhỏ chỉ vào tứ phương chi tinh kiêu ngạo nói.
"Nguyệt nhi thật giỏi!" Vẻ băng lãnh cuối cùng trên mặt Đế hậu nương nương biến mất.
"Hắc hắc!" Tiểu thỏ che miệng cười ngây ngô.
Đế hậu nắm lấy tay nữ nhi của mình, nhìn về phía Thạch Cơ, một lát sau, Đế hậu mở miệng: "Đã nghĩ ra tên hay chưa?"
Thạch Cơ ngẩn người, lắc đầu nói: "Chưa ạ."
"Ngươi thấy 'Thiên Cầm Tinh' thì sao?"
Đế hậu ngữ khí rất nhẹ, nghe như hỏi ý kiến, nhưng lại mang theo một loại uy áp khiến người ta không thể cự tuyệt, thiên uy.
Thạch Cơ gật đầu cười, không hề dị nghị.
Đế hậu đưa tay viết lên phong tinh, ba chữ thiên văn nhập vào tinh thể: Thiên Cầm Tinh, cả vùng tinh không này rung động, Thiên Cầm Tinh vừa mới ra lò được đặt vào danh sách chu thiên, tinh tú đi vào quỹ đạo, chu thiên vận hành.
Đế hậu nhẹ nhàng phất tay áo, trong nháy mắt, phảng phất phản chiếu tinh không, chu thiên tinh thần rạng rỡ, trong nháy mắt, phảng phất vô số Ngân Hà tới gần, Đế hậu hóa thành ngôi sao trong vũ trụ, chu thiên tinh thần vây quanh nàng mà chuyển động, rung động, gần như khiến người ta thần hồn thất thủ.
"Thật xinh đẹp nha!"
Chỉ sợ chỉ có tháng mười hai ngây thơ mới đơn thuần cảm thấy xinh đẹp.
"Ngươi thấy gì?" Đế hậu phóng tầm mắt nhìn vũ trụ mênh mông, nhàn nhạt hỏi.
"Chúng tinh chi chủ... Là ngài." Thạch Cơ có chút khàn giọng nói.
Chúng tinh bảo vệ, ngân huy vờn quanh, Thạch Cơ chỉ cảm thấy Đế hậu đứng ở cách đó không xa cao xa như trời cao sao sáng, khiến người ta không dám đến gần.
Đế hậu cất giọng, thanh âm phảng phất như chấn động cả tinh không: "Mỗi người đều có thời đại của riêng mình, một khi bỏ lỡ, sẽ chỉ có trầm luân. Thời đại này là thời đại của sao trời, cũng là thời đại của ta, ta không cho phép bản thân mình bỏ lỡ, còn ngươi thì sao?"
"Ta?" Thạch Cơ kinh ngạc không hiểu.
Đế hậu nhìn lại, ánh mắt như vô số vì sao chiếu rọi, "Ngươi có bằng lòng tiến vào thời đại của ta không?"
Tinh không vắng lặng, Thạch Cơ thất thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận