Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 872 : Quốc quân

Nghe những lời này, khuôn mặt Hồng Y tràn đầy vẻ xấu hổ, nàng gọi một tiếng "Tiên sinh" rồi không biết nên nói gì.
Thạch Cơ khoát tay áo nói: "Không quan trọng, cũng khỏi cần giải thích."
"Nhưng mà..." Hồng Y muốn nói lại thôi.
Thạch Cơ nói: "Nếu biết mình không xứng với danh đàn sư, vậy hãy cố gắng học tập. Học sinh của ta hiện tại xưng một tiếng đàn sư cũng chưa chắc là không thể."
Nàng dù sao cũng là người đầu tiên được gọi là đàn sư giữa trời đất, trước nàng thì trên đời này không có ai được gọi như vậy.
Hồng Y hiểu ý gật đầu, nàng hiểu nửa câu đầu, còn không hiểu chính là cái giọng điệu đương nhiên kia của tiên sinh.
"Ngươi có biết lai lịch của cây đàn này không?"
Hồng Y lắc đầu: "Không biết."
Thạch Cơ nói: "Cây đàn này đến từ thời Tam Hoàng, nói chính xác hơn là thời Thần Nông sau Phục Hi. Tổ tiên ngươi khi đó ở bên ngoài một vị đàn sư, bất kể thời tiết nóng lạnh, nghe đàn học đàn, cuối cùng thành tài, cũng thành tựu cây cổ cầm truyền thế này. Khởi nguyên của cây đàn là Thái Sơ, cùng với phong cách của Phục Hi, đều có cả nét Xuân Thu, có điều loại phong cách đàn này truyền thế không nhiều, cho nên ít người biết đến."
"Nhưng nó thực sự vô cùng trân quý."
Thạch Cơ nói hết lời cuối cùng, đây cũng là nơi mà tình cảm của nàng gửi gắm.
Hồng Y tiểu cô nương đã sớm nghe đến ngây người, một đứa trẻ chưa từng trải sự đời như nàng, tư duy căn bản không thể tưởng tượng được niên đại chỉ tồn tại trong vài dòng chữ kia. Đừng nói Tam Hoàng, ngay cả Ngũ Đế cũng rất khó tìm về dấu vết, Thương triều đã rất xa rồi, huống chi nàng vẫn chỉ là một đứa bé sống trong nhạc phường, lại không thể nhìn tận mắt.
Xuất thân của nàng giới hạn kiến thức của nàng.
Rất lâu sau nàng mới tìm lại được giọng nói, hỏi một câu: "Thật sao?" Hỏi xong, Hồng Y liền hối hận, bởi vì đây là nghi ngờ tiên sinh.
Thạch Cơ lại không tức giận, mà cười nói: "Là thật, nếu không tin, ngươi sờ vào chữ ở chỗ bắt nguồn của đàn xem, đó là văn tự cổ đại thời Thương Hiệt tạo ra."
Đôi mắt tiểu cô nương lóe sáng, nàng kích động hỏi: "Tiên sinh viết gì vậy?"
Thạch Cơ trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Đàn sư môn hạ, cả đời si mê đàn."
Tiểu cô nương ngẩn ngơ, nàng nhẹ nhàng đọc hai câu này, đọc mãi, đọc mãi rồi khóc, nàng cũng không biết vì sao, dường như ở đó nàng gặp được vị tổ tiên cả đời si mê đàn của mình, có lẽ là ở trong mơ.
Từ giờ khắc này, một hạt giống được gieo xuống trong lòng tiểu cô nương, nàng cũng muốn làm một đàn sư giống như tổ tiên.
"Tiên sinh xin hãy truyền thụ cho ta cầm đạo."
Thạch Cơ gật đầu: "Được."
Tiểu cô nương nín khóc mỉm cười, như hoa hạ nở rộ giữa mùa đông, đỏ rực chói lọi.
Từ ngày đó, tiếng đàn trên lầu càng thêm thuần túy, cũng càng thêm kiên định.
"Cầm Lâu" là cái tên mà Thạch Cơ đặt cho tòa lầu các này, bên ngoài vốn không có tên, nhạc phường cũng có tên riêng của mình, gọi là Hồng Y Phường.
Vì cái tên này, tiểu cô nương hưng phấn rất lâu.
Ai có thể ngờ Hồng Y Phường sẽ trở thành thánh địa cầm đạo truyền thừa trăm ngàn năm.
Đến lượt Tương Công trị vì mười hai năm, tháng mười hai, người họ Công Tôn Vô Tri liên kết với các thế lực bất mãn, phát động phản loạn, giết Tương Công, Công Tôn Vô Tri họ Công tự lập làm quốc quân, sau lại bị Ung Lẫm giết chết.
Năm sau, người Ung Lẫm giết Vô Tri, cũng thảo luận việc lập lại quân chủ.
Cao, Quách hai nhà trước đó đã bí mật thông báo cho Công Tử Tiểu Bạch về nước.
Nước Lỗ nghe tin sau đó cũng phái binh đưa ca ca của Tiểu Bạch là Công Tử Củ về nước, phái Quản Trọng mang quân chặn giết Tiểu Bạch trên đường từ Cử quốc đến nước Lỗ.
Quản Trọng một mũi tên bắn trúng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch giả vờ ngã xuống đất chết. Quản Trọng phái người về nước Lỗ báo tin thắng trận, nước Lỗ vì thế mà chậm rãi đưa Công Tử Củ về nước, sáu ngày sau mới đến.
Lúc này, Tiểu Bạch đã vội vã chạy về Tề quốc, Cao, Quách [ ] lập lên làm quốc quân, là vì Hoàn Công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận