Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 763 : Ma

Hắn từng nói đã dùng thân thể khổng lồ của Bàn Cổ khai thiên lập địa, hôm nay nàng liền muốn hắn làm lại Bàn Cổ, một lần nữa khai thiên.
Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn biến đổi, trong mắt thoáng vẻ giận dữ, hắn ngồi giữa hỗn độn huyết sắc, trong lòng lại trỗi lên nỗi vô danh.
Có những nỗi vô danh mà đến cả Thánh Nhân cũng không thể áp chế nổi.
Lòng càng lớn thì vô danh càng lớn, bởi lẽ vô danh bắt nguồn từ tâm, cơn giận của Thánh Nhân có thể hủy diệt một tòa thành, có thể thiêu rụi cả một vùng trời, khác hẳn với phàm nhân tức giận, chỉ mắng vài câu người, đánh một trận sưng mặt bầm mày.
Sự khác biệt nằm ở chỗ ảnh hưởng tới đất trời.
Bắt nguồn từ sức ảnh hưởng đối với đất trời.
Thánh Nhân quá lớn lao, phàm nhân quá nhỏ bé.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi phất trần, lấy ra Tam Bảo Ngọc Như Ý. Khoảnh khắc cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý, trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn có chút lo lắng, xen lẫn một tầng khuất nhục.
Tam Bảo Ngọc Như Ý vốn là do Lão Tử mang về Côn Lôn Sơn, lý do hắn bỏ Tam Bảo Ngọc Như Ý không dùng mà lại dùng phất trần, chính là vì lẽ đó, Tam Bảo Ngọc Như Ý vốn nên cùng Bàn Cổ Phiên thất lạc trong trận chiến.
Hắn không dùng, là do kiêu ngạo của một vị Thánh Nhân.
Nhưng Thạch Ki khiến hắn không thể không dùng Tam Bảo Ngọc Như Ý, việc này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn.
Hắn đã từng dùng thân thể khổng lồ của Bàn Cổ khai thiên lập địa, nhưng khi đó hắn có Bàn Cổ Phiên trong tay, nhưng hiện giờ, Bàn Cổ Phiên đã mất.
Chỉ bằng một cây phất trần thanh tịnh, sao có thể khai thiên?
Khóe miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn giật giật, hết lần này đến lần khác ép buộc hắn, khiến một Thánh Nhân như hắn chật vật đến vậy, thật sự là giỏi tính toán, thủ đoạn cao cường!
Khóe miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhếch lên, ánh mắt băng lãnh, vung Như Ý trong tay.
Như Ý khai thiên!
Tam Bảo Ngọc Như Ý trong nháy mắt hóa thành Khai Thiên Như Ý, Bạch Ngọc Như Ý phảng phất còn lớn hơn cả trời.
Ầm ầm, hỗn độn huyết sắc bị đánh vỡ, huyết sắc một phân thành hai, rồi lại thấy thanh minh, lại mở ra đất trời, nhưng thiên địa oanh minh, lại khôi phục hỗn độn, thiên địa mở ra rồi lại trở về như cũ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có chút thất thần, cảnh tượng này quen thuộc đến lạ.
"Giỏi tính toán!"
Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ kinh diễm, không liên quan đến địch ta, chỉ là một cảm giác thuần túy kinh ngạc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng lên, nghiêm túc chưa từng thấy, bởi vì cuối cùng hắn đã biết nàng muốn đặt chân đến đâu.
Thật huy hoàng, thật hùng vĩ!
Trước đây hắn tưởng rằng hắn đã nhìn thấu, kỳ thật vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hắn vẫn còn đánh giá nàng quá thấp.
Nếu như lúc trước có thể nhìn ra điều này, có lẽ hắn đã không tức giận.
Nếu như lúc trước có thể nhìn ra điều này, có lẽ hắn cũng sẽ không kinh diễm đến vậy.
Thần tình Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm túc lần nữa huy động Tam Bảo Ngọc Như Ý, Như Ý khai thiên, trong tiếng ầm ầm to lớn, hỗn độn huyết sắc bị một phân thành hai, mây trắng dưới chân Nguyên Thủy Thiên Tôn tan đi, hắn đứng trên mặt đất, Nguyên Thủy Thiên Tôn chân đạp đại địa đỉnh thiên lập địa, cùng thiên địa cùng dài, hắn cao thêm một thước, trời cũng cao thêm một thước, hắn cao thêm một trượng, trời cũng cao thêm một trượng. Bàn Cổ cự thân, đỉnh thiên lập địa, Khánh Vân trên đỉnh đầu hắn đã có ngàn mẫu, ngàn mẫu Khánh Vân nâng một phương trời, hắn mới mở ra được một phương trời.
Nguyên Thủy Thiên Tôn bước một bước về phía trước, một bước đi đến chân trời, hắn mở ra chân trời. Nguyên Thủy Thiên Tôn giơ tay lớn, đại thủ che trời huy động Khai Thiên Bạch Ngọc Như Ý lớn ngang trời lần nữa khai thiên, hỗn độn huyết sắc oanh minh, huyết sắc vỡ vụn, thiên địa mở ra. Lần này Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng Bàn Cổ cự thân khai thiên, có khai thiên chi lực, mở ra vạn dặm thiên địa.
Nhưng cái này vẫn còn xa mới tới cực hạn của hắn, Bàn Cổ cự thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn còn đang lớn, Khánh Vân cũng đang cùng trời cùng dài, Khánh Vân nâng bầu trời, đầy trời kim đăng, huy hoàng đến cực điểm. Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy Bàn Cổ cự thân đứng giữa thiên địa, giống như đang mang một chiếc vương miện khảm nạm ức vạn ngôi sao màu vàng.
Bất quá vương miện nặng nề cũng không phải người bình thường có thể gánh nổi.
Bởi vì phía trên vương miện là bầu trời càng ngày càng nặng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn một bước vừa mở trời, so với các thánh nhân khác, bước chân của hắn mệt mỏi hơn nhiều, kể cả Chuẩn Đề.
Bàn Cổ cự thân cao ba ngàn trượng, Khánh Vân vạn mẫu, mà trên đầu hắn đã phải gánh ba mươi ba tầng trời, hắn đi qua nơi nào, trời đều đặt lên đầu hắn.
Trên đỉnh, không cho phép hắn buông xuống, vô tận sát khí đều đang ngưng tụ về phía đỉnh đầu hắn. Nhất trọng thiên, thêm nhất trọng thiên, Thạch Ki muốn đặt toàn bộ trọng lượng của đông tây nam bắc, trừ phương đông, lên đầu hắn. Bàn Cổ chết thế nào, nàng cũng muốn hắn chết như vậy!
Vả lại, nàng còn chuẩn bị cho hắn hai kiếm.
Nếu như trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa có ba ngàn thần ma cản đường, vậy thì, nàng muốn sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn khai thiên lập địa, khi hắn đỉnh thiên lập địa mà kiệt sức, sẽ xuất kiếm. Nàng không cản đường, nàng muốn hủy đạo, tru thánh hủy đạo, để thiên địa quay về hỗn độn. Nàng muốn dùng cái đại ác hủy thiên diệt thánh này để triệt để chém ra tiểu kiếm ma!
Bạn cần đăng nhập để bình luận